Sắc mặt của Thân Hướng Diễn vẫn rất bình tĩnh.
Hai tay anh buông thõng hai bên, túi chườm đá trong tay đã tan gần hết, những giọt nước đọng bên ngoài túi đã thấm đầy lòng bàn tay anh, theo đường chỉ tay nhỏ xuống mặt đất.
Thái độ của Khổng Thư đã rất rõ ràng, đối với Thân Hướng Diễn, cô thậm chí còn không muốn duy trì mối quan hệ bạn học.
“Hai cậu đang làm gì thế?”
Chẳng biết từ lúc nào Trần Thoại Thư đã bước ra khỏi phòng riêng.
Cô ta đứng dựa vào tường, đầu hơi nghiêng, nụ cười hoàn hảo nở trên môi, đôi môi bóng hồng nhờ son dưỡng, mắt đeo lens màu nâu hồng đảo qua lại giữa hai người.
“Cả hai không vào tham gia họp lớp, đứng ngoài nói chuyện riêng, như này cũng đáng ghét quá rồi, đúng không?”
Nói xong, Trần Thoại Thư bước đến đứng cạnh Khổng Thư, tiện thể khoác lấy tay cô.
“Tớ định hỏi lâu rồi, hai cậu học ngành gì vậy?”
Khổng Thư cụp mắt, liếc nhìn bàn tay đang khoác tay mình.
Giữa cô và Trần Thoại Thư, mối quan hệ hiện tại không đủ thân thiết để có thể tùy tiện khoác tay nhau như vậy.
“Sao hai cậu không ai nói gì thế?” Trần Thoại Thư tỏ vẻ khó hiểu.
Rõ ràng không khí đã đóng băng đến mức người phục vụ cũng biết tránh xa, vậy mà Trần Thoại Thư vẫn hồn nhiên bước vào hỏi những câu chẳng liên quan.
Nếu là người khác, có thể sẽ nghĩ cô ta vô duyên không biết điều.
Nhưng Khổng Thư hiểu rõ, cô ta cố tình.
Nhìn bề ngoài Trần Thoại Thư lúc nào cũng ngây ngô vô hại nhưng thực chất mỗi hành động đều có dụng ý riêng.
Hồi mới chuyển đến lớp A1, cô ta luôn niềm nở với tất cả mọi người, không hề có chút cảm xúc tiêu cực nào, đôi khi có hơi bám người nhưng nhìn chung là có lòng tốt.
Nhưng dần dần, Khổng Thư phát hiện, cô ta không hề đơn giản và tốt bụng như cô tưởng.
Ít nhất là đối với Khổng Thư thì không.
“Khổng Thư, cậu học ngành gì?”
Trần Thoại Thư lắc lắc cánh tay cô, kéo Khổng Thư về thực tại.
Khổng Thư nhếch miệng cười, trả lời nhạt nhẽo: “Luật.”
Trần Thoại Thư lập tức quay sang Thân Hướng Diễn: “Thế còn cậu, Thân Hướng Diễn?”
“Thú y.” Anh cũng lạnh nhạt đáp.
“Thật á? Tớ thích ngành này lắm, được chơi với mèo con.”
Trần Thoại Thư buông tay Khổng Thư, lại gần Thân Hướng Diễn.
Đúng lúc đó, Thân Hướng Diễn bất ngờ vung túi chườm đá đang cầm trên tay, vài giọt nước bắn vào mặt Trần Thoại Thư.
“Á!”
Cô ta hoảng hốt, giơ tay che mặt nhưng thân người lại càng dựa gần vào Thân Hướng Diễn, suýt chút nữa là dán sát vào.
Nhìn cảnh đó, nét mặt Khổng Thư thể hiện rõ vẻ cạn lời.
Cậu giả vờ cái…
Thôi bỏ đi, chửi người không hay.
“Xin lỗi.” Thân Hướng Diễn đổi túi đá sang tay kia.
“Là nước thôi hả? Tớ tưởng cái gì cơ, lạnh toát, hết cả hồn, haha…”
Trần Thoại Thư lau nhẹ mặt, cười cười nhìn anh: “Cậu đoán xem tớ học ngành gì?”
Thân Hướng Diễn nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tôi không biết.”
Nói xong, anh liếc nhìn Khổng Thư.
Nhưng cô không chú ý đến cuộc trò chuyện, cúi đầu nghịch điện thoại trong tay.
“Tớ nói với cậu rồi mà, tớ chọn ngành biểu diễn. Cậu đúng là trí nhớ kém thật, lớp trưởng còn nhớ rõ ấy, hồi đó chính cậu ấy giúp thầy chủ nhiệm ghi danh sách nguyện vọng…”
“Khổng Thư!”
Thân Hướng Diễn vội vàng ngắt lời cô ta.
Nghe vậy, Khổng Thư ngẩng lên, hơi sững người.
Cô cau mày, khó chịu nhìn anh.
Lại gọi cô làm gì nữa đây?
Thân Hướng Diễn do dự vài giây rồi đưa tay ra: “Tớ có thể mượn điện thoại của cậu một chút không?”
Khổng Thư lập tức siết chặt điện thoại.
Cậu bị điên à?
Không hiểu tiếng người à?
Đã cắt đứt rồi, còn muốn mượn điện thoại làm gì?
“Tớ có thể cho mượn nè!”
Trần Thoại Thư vội vàng rút điện thoại ra, định đưa cho Thân Hướng Diễn.
Anh lập tức rụt tay lại: “Thôi khỏi, tớ mượn của Vương Trạch Dự cũng được.”
Nói rồi anh vòng qua Trần Thoại Thư, bước vào phòng.
Thấy anh đi rồi, Khổng Thư cũng định quay vào tìm Đỗ Nhàn nhưng Trần Thoại Thư bất ngờ gọi cô lại.
“Khổng Thư, cậu có thể đi mua băng vệ sinh cùng tớ được không? Hình như tớ vừa mới bị, đi một mình ngại lắm…”
Khổng Thư định từ chối nhưng cô ta đã nhanh tay khoác lấy tay cô, kéo cô xuống lầu.
Miệng còn nói: “Khổng Thư là tốt nhất, cậu nhất định sẽ đi với tớ mà…”
Phải rồi, sự lợi hại của Trần Thoại Thư nằm ở chỗ đó.
Nếu từ chối cô ta, cô sẽ giống như một kẻ độc ác, máu lạnh.
Người khác chưa chắc đã bị ảnh hưởng nhưng với Khổng Thư thì hiệu nghiệm.
Ngoài trời lúc này đã hoàn toàn tạnh mưa.
Lúc bước ra khỏi Nhật Nhất Thực Phủ, Khổng Thư liếc về phía chiếc BMW màu trắng rồi thu ánh mắt lại, xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Gọi là cửa hàng nhỏ nhưng thực ra nó khá lớn, có thể tính là siêu thị mini, đầy đủ vật dụng sinh hoạt.
Trần Thoại Thư đứng trước kệ chọn khá lâu, cuối cùng cũng chọn được một gói phù hợp. Sau khi thanh toán, chủ tiệm còn tốt bụng bỏ vào túi đen kín đáo giúp cô ta.
Khổng Thư đứng đợi ở cửa, mắt vẫn dõi theo chiếc BMW ngoài kia.
Lúc này, một người phụ nữ mang giày cao gót, xách túi xách trắng từ Nhật Nhất Thực Phủ bước ra, tay cầm chùm chìa khóa xe.
Tim Khổng Thư đập thình thịch.
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng trông rất có điều kiện.
Lẽ nào cô ta là chủ xe? Là hung thủ?
Khổng Thư không chớp mắt nhìn theo người đó, thấy cô ta bước về phía chiếc BMW, cô không khỏi nín thở.
Chỉ thấy người phụ nữ giơ tay bấm chìa khóa.
Tít tít!
Một chiếc xe màu đen gần đó sáng đèn, người phụ nữ chỉ lướt qua chiếc BMW.
Khổng Thư thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ trả tiền xong rồi!”
Trần Thoại Thư đi ra khỏi siêu thị.
Khổng Thư lại quay đầu đi thẳng vào siêu thị, tới quầy thu ngân, cô hỏi: “Chú ơi, cháu muốn hỏi một chút, chiếc xe BMW màu trắng ngoài kia, chú có biết là của ai không?”
Ông chủ nghe vậy, ló đầu nhìn về phía Khổng Thư chỉ rồi lắc đầu: “Lần đầu thấy, không biết là của ai, hôm qua chỗ đó không có chiếc xe nào cả.”
“Cảm ơn chú.” Khổng Thư ra khỏi siêu thị.
“Cậu hỏi chiếc xe đó làm gì vậy?” Trần Thoại Thư nhìn cô đầy nghi hoặc.
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi.” Khổng Thư lấy cớ cho qua chuyện.
Hai người một trước một sau đi về phía Nhất Nhật Thực Phủ.
Khổng Thư đi phía trước, trong lòng chỉ mong nhanh chóng quay lại, không muốn tiếp tục ở riêng với Trần Thoại Thư thêm chút nào nữa.
Trần Thoại Thư ở phía sau bỗng dừng bước.
“Khổng Thư, cậu thích Thân Hướng Diễn đúng không?”