Trên đường đi đến nhà vệ sinh, Khổng Thư cởi chiếc áo khoác jean đang khoác trên người xuống, gấp lại đưa cho Đỗ Nhàn.
“Cầm giúp tớ một lát.”
Đỗ Nhàn nhận lấy chiếc áo, ngửi thấy mùi hương gỗ đàn thoang thoảng trên đó liền lẩm bẩm: “Vương Trạch Dự đi họp lớp còn xịt nước hoa, chắc để át mùi mồ hôi bốc ra từ người.”
Bên cạnh, Khổng Thư cũng muốn đáp lại mấy câu nhưng giờ cô chẳng còn chút sức lực nào để gượng cười nữa.
Thấy vậy, Đỗ Nhàn dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých vào eo cô, thấp giọng hỏi: “Từ lúc cậu với Thân Hướng Diễn bước vào tớ đã thấy là lạ rồi, xảy ra chuyện gì thế?”
Khổng Thư im lặng mấy giây, nhạt nhẽo nói:
“Chấm dứt rồi, sau này coi như người dưng.”
Đỗ Nhàn nhìn cô đầy tò mò: “Sao cơ? Hai người ướt mèm thế kia, chẳng lẽ vừa rồi xảy ra chuyện gì ở bên ngoài à?”
Khổng Thư không trả lời.
Đột nhiên, cô sực nhớ ra điều gì đó, đứng trước cửa nhà vệ sinh, hỏi ngược lại: “Phải rồi, Đỗ Nhàn, lần trước cậu nói giữa tớ và Thân Hướng Diễn có hiểu lầm là như nào vậy?”
“Hiểu lầm?”
Đỗ Nhàn chớp mắt, cố gắng nhớ lại, vẻ mặt đầy bối rối.
“Sao tớ biết được hai cậu có hiểu lầm gì, chuyện lúc nào thế?”
Nghe vậy, Khổng Thư âm thầm thở dài trong lòng.
Xem ra thời điểm Đỗ Nhàn nghe được chuyện hiểu lầm từ Vương Trạch Dự vẫn chưa tới, là do cô lên đây quá sớm.
Nhưng giờ cô cũng đã quyết định buông bỏ Thân Hướng Diễn, vậy thì còn quan tâm mấy hiểu lầm mơ hồ kia làm gì?
Cô lắc đầu: “Không có gì, tớ nhớ nhầm. Cậu đợi tớ một lát nhé, tớ ra ngay đây.”
Nói xong, Khổng Thư xoay người vào nhà vệ sinh, định chỉnh trang lại dáng vẻ lôi thôi của mình.
Cùng lúc đó.
Ngoài căn phòng VIP, Thân Hướng Diễn áp mu bàn tay lên má trái để giảm đau.
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ mang đến một túi chườm đá màu xanh nhạt đưa cho anh.
Anh cảm ơn một câu rồi đặt túi đá lên má trái, đi đến bên cửa sổ gần cầu thang, ngẩn người nhìn về chiếc BMW màu trắng bên ngoài.
Vương Trạch Dự cầm theo một chiếc bánh bao lớn, lững thững đi ra.
Cậu ấy nhìn quanh một lượt, thấy bóng Đỗ Nhàn đứng trước cửa nhà vệ sinh ở cuối hành lang thì yên tâm cắn một miếng bánh bao, sau đó quay đầu bước nhanh đến chỗ Thân Hướng Diễn.
“Nhìn gì đấy? Có gái đẹp dưới kia à?”
Cậu ấy đặt tay lên vai Thân Hướng Diễn, đảo mắt nhìn xuống dưới.
Có đường phố rộng rãi, có vỉa hè, có cây cối, có xe cộ, có nhà cửa, cái gì cũng có…
Chỉ là không có gái đẹp.
Thân Hướng Diễn hỏi: “Vương Trạch Dự, lúc cậu nghe Khổng Thư nói về trò thật hay thách, rốt cuộc cậu ấy nói thế nào?”
“Thật hay thách?”
Vương Trạch Dự gãi gãi vành tai, cố gắng nhớ lại: “Còn nói thế nào nữa, chẳng phải là như tớ kể với cậu sao, cậu ấy chơi thua nên hình phạt là phải tỏ tình với cậu.”
Thân Hướng Diễn nhìn cậu ấy đầy nghi ngờ.
“Cậu chắc là cậu không nghe nhầm chứ?”
“Chắc là… không nhầm đâu, chắc chắn không nhầm.”
Vương Trạch Dự gật đầu đầy tự tin: “Sau kỳ thi đại học, Khổng Thư thật sự đã tỏ tình với cậu còn gì, vậy chẳng phải chứng minh lời tớ nói là đúng sao? Hơn nữa, dù sao cậu cũng không thích cậu ấy, nghe nhầm hay không có gì quan trọng đâu?”
Nghe vậy, Thân Hướng Diễn im lặng một lúc rồi nhạt giọng nói: “Cũng đúng, không quan trọng, dù sao tớ cũng không thích cậu ấy.”
Anh nhìn chiếc BMW màu trắng phía dưới, chuyển chủ đề: “Vương Trạch Dự, cậu thấy chiếc BMW trắng kia thế nào?”
“Cái đó hả…”
Vương Trạch Dự liếc theo ánh mắt anh, hơi ngẩng cằm lên, lười biếng đáp: “Nhìn kiểu dáng… Chắc là BMW X6, giá tầm gần một triệu. Xe thì tốt, hiệu năng ổn, giá cả cũng hợp lý chỉ có một khuyết điểm chí mạng.”
Thân Hướng Diễn ngạc nhiên: “Khuyết điểm gì?”
Vương Trạch Dự nheo mắt: “Tớ không mua nổi.”
Thân Hướng Diễn: “…”
Cùng lúc đó, Khổng Thư dùng máy sấy hong khô phần nào mái tóc và cái váy ướt của mình.
Cô chỉnh lại cổ áo rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Đỗ Nhàn đang lườm ai đó với vẻ hằn học.
Khổng Thư nhìn theo hướng mắt cô ấy thì thấy Thân Hướng Diễn đang đứng bên cửa sổ ở cuối cầu thang.
Ánh mắt cô lập tức trầm xuống vài phần.
“Khổng Thư, áo khoác này cậu còn cần không?” Đỗ Nhàn lắc lắc chiếc áo trên tay.
“Không cần nữa.” Khổng Thư nói: “Váy khô rồi, cũng không còn dính nữa.”
Chưa nói dứt lời, Đỗ Nhàn đã cuộn tròn chiếc áo khoác, kéo tay Khổng Thư đi về phía cầu thang.
“Vương Trạch Dự, cậu được lắm…”
Từ xa, cô ấy ném thẳng chiếc áo về phía Vương Trạch Dự.
“Xịt nước hoa lên áo để đi dụ gái à? Tội cho mấy cô gái bị cậu nhắm tới, đúng là số khổ!”
Vương Trạch Dự duỗi tay đón, suýt nữa thì trượt mất, may mà tay cậu ấy dài, cổ áo móc vào ngón trỏ nên không rơi xuống đất.
“Cậu có ý gì đấy? Cái áo này là đưa cho Khổng Thư khoác, đâu phải đưa cho cậu, xịt nước hoa thì liên quan gì?”
Vương Trạch Dự bất mãn: “Hơn nữa, nước hoa này là fan tặng, cậu ghen tị vì không có fan à?”
Đỗ Nhàn bĩu môi: “Xì, còn fan nữa! Ném vài quả ba điểm là có fan hả? Đừng ba hoa chích chòe nữa!”
Vương Trạch Dự bị khích, vội lấy điện thoại ra lục tìm ảnh.
“Cậu không tin đúng không, tôi có ảnh chụp chung đây, đợi tôi tìm cho mà xem!”
“Không xem!” Đỗ Nhàn lập tức bịt mắt, quay người về hướng phòng VIP.
Vương Trạch Dự chạy theo phía sau, giơ điện thoại hét lớn: “Cậu nhìn đi! Mở to mắt chó của cậu mà nhìn!”
Hai người ồn ào đi khỏi, khu vực cầu thang lập tức yên tĩnh trở lại.
Khổng Thư liếc mắt nhìn Thân Hướng Diễn một cái, lạnh lùng quay đầu, chuẩn bị trở về phòng.
“Chiếc BMW đó, cậu không định quan tâm nữa à?” Thân Hướng Diễn đột ngột hỏi.
Khổng Thư khựng bước, không quay đầu lại.
“Liên quan gì đến tôi? Giờ tôi lo cho bản thân còn không xong, sao phải quan tâm đến người lạ?”
Lời nói trái lòng thường dễ thốt ra hơn lời thật lòng.
Không phải cô không quan tâm đến thi thể trong chiếc xe BMW kia, chỉ là cô không muốn để Thân Hướng Diễn biết rằng cô vẫn để tâm.
Người phía sau im lặng hai giây.
“Khổng Thư, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng…”
Chưa nói hết câu, Khổng Thư đã lập tức bịt tai lại, chậm rãi quay đầu, lặng lẽ nhìn Thân Hướng Diễn mà không nói một lời.
Rõ ràng là không nói gì nhưng lại như đã nói hết tất cả.
Thân Hướng Diễn nhìn cô, há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng, cụp mắt xuống, có lẽ là đã từ bỏ.
Lúc này, Khổng Thư mới bỏ tay xuống, nói bằng giọng lạnh lùng nhất từ trước tới nay: “Thân Hướng Diễn, là chính cậu nói tôi cứ mãi bám lấy chuyện này không buông. Giờ tôi không muốn bám nữa, muốn buông rồi, cậu cũng đừng ra vẻ áy náy, chẳng có ý nghĩa gì cả.”