Trái tim của Khổng Thư chưa bao giờ kiên định như lúc này.
Không phải trong lòng cô chưa từng cố gắng biện hộ cho Thân Hướng Diễn.
Cô đã nghĩ, có lẽ vì tính cách vốn có nên anh mới ăn nói sắc bén như vậy, hoặc có thể như Đỗ Nhàn nói, giữa cô và Thân Hướng Diễn có hiểu lầm gì đó nên mới rơi vào tình cảnh bế tắc như bây giờ.
Nhưng khi Thân Hướng Diễn nói rằng chính cô là người cứ bám lấy chuyện này không buông, rằng phải mắng cô thì cô mới khá lên được, từ khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa…
Lòng tự trọng của cô đã bị Thân Hướng Diễn chà đạp đến lần thứ ba.
Chuyện gì cũng chỉ nên có một lần, hai lần, không thể có lần thứ ba.
Mặc kệ bên ngoài đang mưa, Khổng Thư quay đầu bước vào Nhất Nhật Thực Phủ.
Thi thể trong xe BMW, cô không muốn quan tâm nữa, hung thủ là ai cô cũng không còn tò mò, lúc này toàn thân cô tràn ngập đau buồn và phẫn nộ, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
“Khổng Thư, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
Thân Hướng Diễn bước nhanh theo sau, luống cuống nói: “Tôi không biết là cậu thật sự thích tôi, tôi tưởng rằng…”
“Đủ rồi.”
Khổng Thư cắt ngang lời anh, cố kìm nước mắt, nghẹn ngào: “Đến nước này rồi mà cậu vẫn còn nói những lời tổn thương như vậy. Hóa ra trong mắt cậu, tôi thật sự chẳng đáng một xu. Ngay cả lời tỏ tình của tôi cậu cũng chẳng thèm để tâm.”
Cô thậm chí không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, bước thẳng vào Nhất Nhật Thực Phủ.
Yết hầu của Thân Hướng Diễn liên tục trượt lên trượt xuống. Người luôn bình tĩnh ứng biến như anh, lúc này đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng.
Anh không nói thêm gì, cũng không muốn để Khổng Thư hành động một mình nên đành lặng lẽ đi theo.
Lúc này là 13:26.
Phòng ăn náo nhiệt đầy tiếng cười nói. Khổng Thư lên lầu hai, bước đến cửa, trực tiếp mở cửa ra.
Nỗi sợ giao tiếp từ những lần trước đã hoàn toàn biến mất.
Căn phòng lập tức yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người ướt sũng đứng ở cửa.
Vương Trạch Dự quét mắt nhanh giữa hai người, cười nhạo trên nỗi đau của người khác.
“Yo! Hai người các cậu…”
“Xin lỗi, mưa lớn nên đến muộn.” Khổng Thư trầm giọng nói rồi đi thẳng đến ngồi cạnh Đỗ Nhàn.
Câu nói ấy khiến lời trêu chọc của Vương Trạch Dự nghẹn lại, cậu ấy im bặt, không dám đùa giỡn nữa.
“Vốn không định đến muộn, không ngờ trời lại bất chợt đổ mưa, tôi phải tránh mưa một lúc.” Thân Hướng Diễn cố gắng gượng cười.
Anh ngồi cạnh Vương Trạch Dự, đưa tay vuốt tóc mái ướt ra sau, lộ vầng trán sạch sẽ, trông như một kiểu tóc vuốt ngược.
Ngũ quan anh vốn sắc nét như tạc tượng, không có tóc mái càng làm nổi bật nét điển trai. Những giọt nước trên má và cổ chảy dọc theo làn da trắng cùng với chân mày khẽ nhíu lại, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Mấy cô gái xung quanh không khỏi ngẩn ngơ.
Ngay cả Đỗ Nhàn, người trước giờ không mấy quan tâm đến vẻ ngoài của đàn ông cũng ngây người một lúc.
Chỉ có Khổng Thư là tức giận đến sôi máu, hoàn toàn không để mắt đến Thân Hướng Diễn, từ lúc ngồi xuống đã uống trà liên tục để hạ hỏa.
“Hướng Diễn, người cậu ướt hết rồi, lau đi kẻo cảm lạnh.”
Trần Thoại Thư lấy khăn giấy thơm nhỏ xinh từ túi đưa cho anh.
Thân Hướng Diễn không chút suy nghĩ nói: “Đưa cho Khổng Thư đi, cậu ấy ướt hơn tôi.”
Nói xong, anh thấy có chiếc áo khoác treo sau ghế Vương Trạch Dự, liền lấy xuống, đưa cho Đỗ Nhàn, ra hiệu bằng mắt.
Ban đầu Đỗ Nhàn chưa hiểu nhưng nhìn thấy áo Khổng Thư ướt sũng liền hiểu ra, lập tức nhận lấy áo khoác, choàng lên người Khổng Thư.
Khổng Thư vốn định ném chiếc áo vào mặt Thân Hướng Diễn nhưng nghĩ lại, cô nhịn xuống.
Mọi người đều sững sờ.
Người biết chuyện thì hiểu Thân Hướng Diễn quan tâm chăm sóc con gái.
Người không biết lại tưởng là cặp đôi vừa cãi nhau xong, chưa kịp hòa giải đã phải đến đây.
Trần Thoại Thư cầm khăn giấy trong tay, ánh mắt vụt qua vẻ không vui, cô ta vẫn cười tươi dù trong lòng không tình nguyện.
“Khổng Thư, cho cậu khăn giấy này, nhớ lau kỹ vào, tóc ướt xẹp dính vào đầu là xấu lắm đấy.”
Khổng Thư không đưa tay nhận.
Đỗ Nhàn biết cô không thích Trần Thoại Thư, để tránh ngượng ngùng nên đưa tay nhận thay.
“Cảm ơn cậu.”
Đỗ Nhàn cảm ơn rồi rút hai tờ khăn giấy, giúp Khổng Thư lau mặt.
“Tớ nhắn tin nhắc cậu mang ô rồi mà? Sao cậu lại quên vậy?”
Khổng Thư dịu giọng đáp: “Ra ngoài vội quá nên quên mất.”
May mà sự xuất hiện của hai người không ảnh hưởng nhiều đến buổi họp lớp. Có Vương Trạch Dự, chuyên gia khuấy động không khí thì bữa tiệc không bao giờ ảm đạm quá ba phút.
Cậu ấy bưng thùng Coca ở dưới chân lên, đi một vòng rót từng cốc, miệng thì không ngớt lời.
“Lớp trưởng, kính cậu vẫn là cái cũ à? Đổi cái mới được không?”
“Lục Nhân Nhất, cậu đừng chỉ im lặng ăn mãi thế, để tớ nói hoài mệt chết mất. Trước đây cậu nói năng gớm lắm mà, sao lên đại học lại e thẹn thế, thất tình hay gì, đóng cửa trái tim rồi à?”
“Khương Ấu, cậu post ảnh lên mạng thì trang điểm chút đi được không? Đừng ỷ vào mặt mộc xinh mà không thèm dùng filter…”
…
So với sự nhiệt tình của Vương Trạch Dự, Thân Hướng Diễn và Khổng Thư sau nhiều lần trải qua cái chết đã rơi vào trạng thái kiệt sức.
Thân Hướng Diễn còn cố gượng cười đáp chuyện.
Còn Khổng Thư thì hoàn toàn uể oải.
Cô lặng thinh, chuyên tâm ăn cơm, cứ thế và từng miếng cơm vào miệng.
“Cậu ăn chậm thôi kẻo nghẹn…” Đỗ Nhàn vừa khuyên vừa rót nước cho cô.
Từ lúc bước vào, Đỗ Nhàn đã cảm thấy giữa Khổng Thư và Thân Hướng Diễn có gì đó rất kỳ lạ.
Cô ấy đoán, chắc chắn giữa họ đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng hiện tại đông người, cô ấy không tiện hỏi, chỉ đành chờ thời cơ thích hợp.
Lúc này, Trần Thoại Thư đứng dậy.
Cô ta vòng qua Vương Trạch Dự, đến gần Thân Hướng Diễn, nũng nịu hỏi: “Hướng Diễn, mặt cậu sao thế? Đỏ quá…”
Khổng Thư vốn đã khó chịu, nghe giọng của Trần Thoại Thư thì càng thấy nghẹn.
Cô uống một ngụm nước, đứng lên, nói nhỏ với Đỗ Nhàn: “Tớ đi vệ sinh một chút.”
“Tớ đi cùng cậu.”
Đỗ Nhàn đặt tay lên lưng Khổng Thư, cùng đứng dậy.
Hai người vòng qua phía sau bàn, rời khỏi căn phòng VIP.
Mắt Vương Trạch Dự tinh tường, hô lớn: “Đỗ Nhàn, cậu đi đâu đấy?”
Đỗ Nhàn tức giận đáp: “Liên quan gì đến cậu?”
Nói rồi, hai người đóng cửa phòng lại.
Thân Hướng Diễn thấy Khổng Thư rời đi, lòng cũng lạc theo cô.
Đối diện với sự quan tâm của Trần Thoại Thư, anh hờ hững đáp: “Dị ứng thôi.”
“Hả? Trông nghiêm trọng đấy, để tớ xem xem, có cần cần bôi thuốc không?”
Trần Thoại Thư định đưa tay chạm vào mặt anh.
Thân Hướng Diễn vội tránh, nhíu mày nhìn cô ta một cái, anh ý thức được nơi này đông người nên sắc mặt dịu lại.
“Không sao, rửa mặt là được.” Nói xong, anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng.