Khổng Thư nghe lời Thân Hướng Diễn mà đuổi theo.
Cô cũng hiểu, hiện tại chỉ có thể làm như vậy.
Cảnh sát không tin lời họ là chuyện rất bình thường.
Dù sao thì trong mắt cảnh sát, cô và Thân Hướng Diễn cũng chỉ là hai sinh viên đại học chưa từng trải đời.
Đổi lại là ai thì cũng sẽ không dễ dàng điều động một lượng lớn cảnh sát chỉ vì một câu nói chưa được xác thực.
Khổng Thư bước nhanh hơn, theo sát hai cảnh sát, chỉ vào ghế sau: “Cháu nhìn thấy từ chỗ này.”
Cảnh sát trung niên nghe vậy liền nhét chiếc ô trong tay cho Thân Hướng Diễn.
“Che ô cho bạn gái cậu đi, mưa to thế này, đừng để ướt hết.”
Nữ cảnh sát lập tức nghiêng ô trong tay về phía cảnh sát trung niên, giúp ông ấy che mưa.
Thân Hướng Diễn không chút do dự nhận lấy ô, không giải thích gì, lặng lẽ che ô cho Khổng Thư.
Lúc này, Khổng Thư cũng chẳng còn tâm trạng mà để ý đến chuyện đó.
Chỉ thấy cảnh sát trung niên đi đến trước cửa xe, đứng yên, ghé sát vào quan sát kỹ một hồi, sau đó nhíu mày, dường như là nhìn không rõ.
Ông ấy quay đầu lại, nhìn Khổng Thư với vẻ kỳ lạ, đánh giá cô từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Cửa kính xe đen thế này, làm sao cháu lại nhìn thấy được bên trong?”
Bị ông ấy nhìn chăm chăm như vậy, Khổng Thư cảm thấy hơi khó chịu, cứ như thể người phạm tội là cô vậy: “Cháu chỉ là vô tình nhìn thấy thôi…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng kêu thất thanh vang lên.
“A!”
Nữ cảnh sát mắt tinh, nhìn thấy thi thể trong xe làm cô ấy sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
May mà ấy cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không hoảng loạn quá mức, nhanh chóng trấn định lại rồi nói: “Thầy Khương, thầy mau nhìn đi.”
Cảnh sát trung niên được gọi là “Thầy Khương” lập tức ghé sát lại, nheo mắt quan sát kỹ, sau đó sững người.
Ông ấy vốn còn tưởng hai sinh viên này báo án bừa bãi, không ngờ lại thật sự xảy ra chuyện.
“Liên hệ với đồn cảnh sát, điều thêm người đến.” Cảnh sát trung niên nói xong liền đưa tay nắm lấy tay nắm cửa xe, dùng sức kéo.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác quen thuộc lại ập tới.
Tiếng nổ và luồng nhiệt nóng rực lập tức bùng phát, bao trùm lấy bốn người trước xe, thậm chí họ còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì các dây thần kinh trên cơ thể đã bị thiêu cháy bởi nhiệt độ cao, trong chớp mắt hóa thành tro bụi.
Xoạt ——.
Lại chết rồi.
Không, phải nói là lại sống rồi.
Tâm trạng của Khổng Thư vô cùng phức tạp, cô lặng lẽ bước ra khỏi mái hiên che mưa, ngẩng đầu, để mặc những hạt mưa rơi lộp bộp lên mặt.
Chẳng bao lâu, toàn thân cô đã ướt sũng.
Thân Hướng Diễn bất chợt nói một câu: “Quần áo của cậu ướt rồi.”
Khổng Thư lập tức nhớ ra mình đang mặc váy màu sáng, vội vàng túm lấy quần áo, quay trở lại dưới mái hiên.
Cô trợn to mắt nhìn Thân Hướng Diễn: “Cậu không thấy gì chứ?”
Thân Hướng Diễn không nhìn cô, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, thản nhiên đáp: “Ừ, tôi không thấy cái nơ bướm màu trắng.”
Nơ bướm màu trắng…
Mặt Khổng Thư lập tức đỏ bừng như máu.
Cô quay đầu đi chỗ khác, ngượng đến mức không dám nhìn Thân Hướng Diễn, hoàn toàn không chú ý đến vành tai đỏ bừng sắp chảy máu của anh.
Một lúc sau, Thân Hướng Diễn thở dài: “Chuyện này thật ra không liên quan gì đến chúng ta, bản thân chúng ta còn chưa lo xong, đừng nhúng tay vào nữa.”
Khổng Thư im lặng một hồi, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Nhưng cô thật sự không thể để chiếc xe kia cứ thế nằm ở đó.
“Nếu chúng ta mặc kệ, lỡ như có người khác bị nổ chết thì sao, mà họ thì đâu có khả năng vào vòng lặp như chúng ta…”
Nếu không có vòng lặp thì người chết đầu tiên chính là cô và Đỗ Nhàn.
Chỉ mới nghĩ tới thôi, tim Khổng Thư đã đau nhói đến khó chịu.
“Chúng ta cần đổi cách nói khi trình báo với cảnh sát.” Thân Hướng Diễn nhàn nhạt nói: “Không thể cứ như vừa rồi mãi được, nếu không sẽ dây dưa không dứt.”
“Hay là chúng ta thử trước, tìm xem nguồn gây nổ là từ đâu?”
Khổng Thư không hiểu sao lại có một sự tự tin dâng lên: “Dù sao tôi cũng không chết được, chi bằng tìm cách tìm ra hung thủ, nếu là gã điều khiển vụ nổ, tìm ra gã rồi thì chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?”
“Cậu điên rồi à?” Thân Hướng Diễn buột miệng nói ngay mà không cần nghĩ: “Cậu đã nghĩ tới chưa, nếu một lần nào đó vòng lặp này kết thúc, cậu không sống lại được thì làm sao?”
Người ta ai cũng phải chết, có người chết nặng như Thái Sơn, có người nhẹ tựa lông hồng…
Sống chết có số, phú quý do trời...
Phản xạ đầu tiên của Khổng Thư là nghĩ đến hai câu này.
Nhưng cô không nói ra, vì cô sợ nói ra rồi sẽ thành sự thật.
Một lúc sau, cô nghiêm túc nói: “Nếu thật sự chết thì coi như tôi cũng đã làm được một chuyện đáng để người ta kính nể, không giống như ai đó nói, chẳng ra gì.”
Thân Hướng Diễn nghe ra được ẩn ý trong lời cô, khẽ ho một tiếng nhưng không đáp lại.
Thấy vậy, Khổng Thư cười chua chát.
“Thân Hướng Diễn, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, tại sao cậu lại khinh thường tôi như vậy, cả đời này tôi đã làm gì mà khiến cậu chướng mắt đến mức đó?”
Dù có chết thật, cô cũng phải làm rõ chuyện này rồi mới chết, nếu không cô chết cũng không nhắm mắt.
Thân Hướng Diễn nhìn cô, nhíu mày: “Tại sao cậu cứ phải bám lấy chuyện giữa chúng ta mãi không buông?”
Anh ngừng lại một chút, cảm xúc hiếm khi kích động, giọng nói cũng cao lên vài phần: “Nếu không có vòng lặp, cả đời này điểm giao nhau giữa chúng ta chỉ là ba năm cấp ba thôi, sao cậu cứ phải đào bới mọi chuyện cho rõ ràng, có phiền không, nhất định phải để tôi mắng cậu thì cậu mới thấy dễ chịu à?”
“Cậu dựa vào cái gì mà mắng tôi?!”
Khổng Thư không chịu nổi nữa.
Cô đỏ mắt, cổ họng nghẹn ngào khó chịu, siết chặt hai tay, lớn tiếng gào lên: “Thân Hướng Diễn, tôi thích cậu ba năm, suốt ba năm trời! Tôi thậm chí không dám nói chuyện với cậu, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tỏ tình, kết quả nhận lại được gì? Ba năm thích cậu, chỉ đổi lại một câu nhút nhát rụt rè! Ngay cả một câu cảm ơn cậu đã thích tôi tôi cũng không có! Người khác đều có, tại sao đến lượt tôi lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh nhạt của cậu, tôi thích cậu thì tôi sai ở đâu! Cậu dựa vào cái gì mà mắng tôi!”
Đây là lần đầu tiên Khổng Thư nổi giận với một người.
Nước mắt cô xoay vòng trong hốc mắt, càng lúc càng nhiều, cuối cùng không thể kiềm chế, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi khỏi khóe mắt, lăn dài trên má, rồi rơi xuống đất.
Thân Hướng Diễn sững sờ, hàng mi khẽ run lên, do dự vài giây.
“Cậu vừa nói gì?”
Cậu không dám tin, lặp lại lần nữa: “Cậu nói lại câu vừa rồi cho tôi nghe một lần nữa.”
“Nói cái đầu cậu!”
Cơn giận xông lên đầu Khổng Thư, cô giơ tay tát mạnh một cái, giáng thẳng lên mặt Thân Hướng Diễn.
Cái tát này làm Thân Hướng Diễn choáng váng, nửa bên mặt trái lập tức đỏ bừng, anh ngơ ngác đưa tay lên che má đang đau rát, mãi không phản ứng, chỉ ngây ngẩn nhìn Khổng Thư.
Khổng Thư cũng ngớ người.
Bàn tay phải của cô đang run như sàng gạo, đủ để thấy vừa rồi trong cơn giận, cái tát đó mạnh đến mức nào.
Thấy trên mặt Thân Hướng Diễn hiện rõ dấu bàn tay đỏ chót, cô không khỏi bắt đầu hối hận.
Dù có giận cũng không nên ra tay đánh người…
Nhưng mà đã đánh rồi, nếu bây giờ xin lỗi thì mất mặt quá.
Thế nên, Khổng Thư lạnh mặt, quyết định dứt tình từ đây.
Cô lạnh giọng nói: “Cậu nói điểm giao nhau của chúng ta chỉ là ba năm cấp ba đúng không, cái tát này coi như cả tình bạn ba năm đó cũng không còn nữa, cậu nói cậu khinh thường tôi, được thôi, Thân Hướng Diễn, từ bây giờ tôi cũng sẽ không để cậu vào mắt nữa, bất kể kết cục vòng lặp này thế nào, một khi kết thúc, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ nhớ đến cậu nữa.”