Không chớp mắt một cái á?
Hừ, là do sợ đến mức không chớp nổi đấy có được không!
Nhưng người ta đã khen mình như thế rồi, Khổng Thư tất nhiên cũng vui vẻ nhận lấy.
Cô hắng giọng một cái, vuốt nhẹ phần tóc mái lòa xòa trước trán, mỉm cười dịu dàng: “Lòng gan dạ ấy mà, là bẩm sinh, chẳng còn cách nào. Cậu xem nhiều phim kinh dị vào, luyện dần đi rồi cũng sẽ được như tớ thôi.”
Nói xong, Khổng Thư trong lòng thầm khoái chí.
Có thể nói mấy lời như vậy với Thân Hướng Diễn, cuộc đời này đúng là không còn gì hối tiếc.
Thân Hướng Diễn thong thả dựa vào trụ của mái che mưa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy thích thú nhìn cô chằm chằm.
“Đúng thật, tớ mà xem thêm chút phim kinh dị, biết đâu lại cũng được như cậu, sợ đến mức không dám nhúc nhích.”
Khổng Thư ngớ người.
Thân Hướng Diễn, tôi muốn %¥#@&* cậu!
“Đã nhìn ra rồi mà còn giả vờ tâng bốc, cậu không thấy vô vị à?”
Khổng Thư trừng mắt nhìn anh.
“Chính vì vô vị nên mới vậy, có chuyện thật ai rảnh quan tâm cậu?” Thân Hướng Diễn đáp lại bằng giọng điệu mỉa mai.
Khổng Thư khó hiểu.
Cô cứ tưởng sau mấy chục vòng lặp, Thân Hướng Diễn cũng đã bớt gay gắt hơn một chút.
Nhưng xem ra, hoàn toàn không phải vậy.
Người này có bệnh à?
Không thể nói chuyện tử tế được chắc?
Nhưng may là tâm lý Khổng Thư đủ vững, mà sự mạnh mẽ ấy, suy cho cùng là bị Thân Hướng Diễn tôi luyện ra.
Dù là con trai hay con gái, đã yêu thầm thì phải có một trái tim thật mạnh mẽ, chịu đựng được mọi sóng gió, mọi tổn thương, mọi thất vọng.
Sau khi bị Thân Hướng Diễn từ chối, Khổng Thư đã có một thời gian dài rơi vào trầm cảm, dẫn đến mất ngủ.
Cô rất ít khi để lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác, ngay cả bạn thân nhất cũng không biết.
Mỗi đêm mất ngủ, cô luôn trằn trọc trên giường, tự hỏi mình có vấn đề gì, đã làm sai điều gì mới khiến Thân Hướng Diễn đối xử với cô như vậy.
Day dứt bao năm, mãi vẫn không tìm ra lý do, cô nghĩ có lẽ đã đến lúc nên hỏi thẳng người trong cuộc.
Khổng Thư cụp mắt xuống, trong đôi đồng tử to tròn lóe lên một tia thiếu tự tin, cô do dự một lúc rồi quay đầu nghiêm túc nhìn Thân Hướng Diễn.
Cô mở đầu câu chuyện: “Hồi cấp ba có rất nhiều cô gái tỏ tình với cậu, cậu đều từ chối họ.”
Đột ngột chuyển chủ đề như vậy nhưng Thân Hướng Diễn có vẻ như đã dự đoán được trước.
Anh “ừ” một tiếng, không mấy để tâm: “Có vấn đề gì sao?”
“Dĩ nhiên là không có vấn đề.” Khổng Thư lại nhấn mạnh một lần: “Là chuyện tình cảm hai bên, không ai sai cả.”
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi chỉ không hiểu, vì sao khi cậu từ chối người khác thì nói chuyện đàng hoàng, đối xử nghiêm túc, còn đến lượt tôi, lại là lời lẽ lạnh lùng, thái độ coi thường?”
Không khí bỗng trở nên im lặng.
Biểu cảm của Thân Hướng Diễn cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, mí mắt cụp xuống, hàng mi dài che khuất ánh sáng nơi đáy mắt, để lại một mảng tối mờ khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Coi thường cậu?”
Thân Hướng Diễn như thể nghe được câu chuyện nực cười nhất thế gian, khẽ hừ một tiếng: “Khổng Thư, nếu muốn người khác tôn trọng thì nên làm những chuyện xứng đáng được tôn trọng trước đã, đúng chứ?”
“Thân Hướng Diễn, cậu có ý gì?”
Khổng Thư suýt nữa xắn tay áo lên đánh người.
Cô, Khổng Thư, cả đời này chưa từng làm chuyện xấu, luôn sống ngay thẳng, thấy việc nghĩa là làm, gặp khó khăn là xông vào, cô làm chuyện khiến người khác xem thường khi nào?
Cô vốn định nói chuyện tử tế, nói ra hết mọi ấm ức, giải tỏa mọi hiểu lầm… Nhưng cái miệng chết tiệt của Thân Hướng Diễn khiến cô tức đến nghiến răng, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn trong bụng.
“Ý trên mặt chữ.”
Dường như Thân Hướng Diễn cũng có chút oán giận, rút trong túi ra một cây kẹo mυ'ŧ, mạnh tay xé vỏ, nhét vào miệng, ngậm như ngậm điếu thuốc.
Ngay khi Khổng Thư chuẩn bị chỉ thẳng mũi anh mà chửi thì cảnh sát đến.
Đến đúng lúc thật.
Khổng Thư lập tức kìm lại cơn tức, hít sâu một hơi: “Chuyện giữa chúng ta, chưa xong đâu.”
Thân Hướng Diễn thản nhiên đáp: “Chưa xong thì chưa xong, dù sao giờ đang trong vòng lặp, thời gian còn đầy.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Khổng Thư liền vang lên.
Là cuộc gọi lại từ 110.
Cô vội vàng bắt máy rồi vẫy tay về phía xe cảnh sát: “Chúng tôi ở bên dưới mái hiên này!”
Người trong xe cảnh sát nhìn thấy Khổng Thư liền đỗ xe ngay bên lề đường phía trước mái hiên.
Nhưng rất nhanh, Khổng Thư đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chỉ có một chiếc xe cảnh sát đến, mà trên xe cũng chỉ có hai người.
Một nam một nữ, đều mặc đồng phục.
Người đàn ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình, nét mặt nghiêm nghị đoan chính, đầu tóc ngắn cắt gọn gàng, vừa nhìn đã thấy toát lên vẻ uy nghiêm.
Người phụ nữ có vẻ trẻ hơn, chỉ khoảng ngoài hai mươi.
Cả hai đều che ô đen, người cảnh sát trung niên còn cầm một cuốn sổ da bò cỡ bàn tay, bên trong kẹp một cây bút đen gần như đã cạn mực.
“Cháu là người báo án?”
Cảnh sát trung niên vừa nói vừa mở cuốn sổ ra, mở nắp bút và ghi chép gì đó: “Tên cháu là gì?”
“Khổng Thư.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“20 tuổi.”
“Vẫn đang học đại học?”
“Vâng… Đúng vậy…”
“Chiếc BMW cháu nói có phải là chiếc kia không?”
Cảnh sát trung niên dùng bút chỉ về hướng chiếc BMW, vẻ mặt điềm nhiên, giọng điệu cũng từ tốn, dường như không coi trọng chuyện đó.
Khổng Thư gật đầu: “Đúng…”
Cảnh sát trung niên kẹp bút vào sổ tay, sau đó quay sang nói với nữ cảnh sát bên cạnh: “Đi, qua xem thử.”
“Ơ!”
Khổng Thư vội vàng chắn họ lại: “Không được! Cháu đã báo là trong xe có chất nổ rồi mà, tại sao các chú không có biện pháp bảo hộ nào hết, sao không mặc đồ chống nổ?”
Nghe vậy, hai cảnh sát nhìn nhau.
“Bọn tôi có mặc mà, cháu nhìn này, cái áo ngoài này là đồ chống nổ đó.”
Cảnh sát trung niên chỉ vào chiếc áo khoác ngoài của mình.
Khổng Thư nhìn kỹ, đó là một chiếc áo gi-lê đen không tay, trông không hề dày dặn.
Cô đã trực tiếp trải qua vụ nổ nhiều lần rồi, chỉ cần lại gần một chút là cả người sẽ nát thành từng mảnh.
Chiếc áo gi-lê chống nổ thông thường này hoàn toàn không đủ để chống chọi với một vụ nổ mạnh như vậy.
Khổng Thư sốt ruột: “Không được đâu! Lại gần nó sẽ phát nổ, sức công phá rất lớn!”
“Sao cháu biết được lại gần sẽ nổ, lại còn nói là sức công phá rất lớn?” Cảnh sát trung niên nhìn Khổng Thư bằng ánh mắt nghi hoặc.
Khổng Thư lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.
Người trước mặt không phải là một Vương Trạch Dự ngốc nghếch dễ bị lừa.
Dù hiện tại giữa Khổng Thư và Thân Hướng Diễn vẫn còn khúc mắc nhưng trong việc hệ trọng như thế này, cả hai đều biết giữ chừng mực, tạm thời gác cảm xúc sang một bên.
Thân Hướng Diễn bước đến bên Khổng Thư, nhẹ nhàng thúc khuỷu tay cô một cái rồi nói xen vào: “Bọn cháu chỉ đoán vậy thôi, vì xem trong phim thấy như thế, cứ lại gần là nó nổ.”
“Còn trẻ con quá.”
Cảnh sát trung niên cười khẽ: “Những gì trong phim cơ bản đều là giả, rất hiếm gặp trong thực tế. Những chất nghi là chất nổ thường thấy chỉ là vài quả mìn còn sót lại, mà cũng là mìn câm.”
Nữ cảnh sát cũng giải thích thêm: “Bạn học này, các em chưa có kiến thức đầy đủ về chất nổ. Giờ muốn tìm thấy loại chất nổ có sức sát thương lớn ngoài thị trường thật sự rất khó. Bọn chị cần xác nhận trước rồi mới tiến hành gỡ bom, nếu không cứ mù quáng điều động lực lượng sẽ rất tốn thời gian và công sức.”
Nói xong, hai người cảnh sát định đi về phía chiếc BMW.
Khổng Thư vừa định cản lại nhưng Thân Hướng Diễn đã giơ tay ra chặn lại.
“Đừng cản nữa, vô ích thôi, đi theo đi.”