Rào ——.
Là tiếng mưa.
Có thể nghe lại âm thanh này, bỗng nhiên khiến Khổng Thư cảm thấy vô cùng an tâm.
Tựa như nó có thể gột rửa tâm hồn cô, khiến cô bình tĩnh lại.
Cơn đau đầu do vụ nổ gây ra giờ cô đã chịu đựng được, chỉ là đôi mắt có hơi nhức nhối, cô dụi mắt, quay đầu nhìn về phía Thân Hướng Diễn bên cạnh.
Anh đã nhanh chóng bước vào trạng thái suy nghĩ, chăm chú nhìn về hướng chiếc xe BMW với vẻ mặt tập trung.
“Vụ nổ của chiếc xe đó không theo bất kỳ quy luật nào cả…” Thân Hướng Diễn thì thầm: “Giống như có người cố tình gây ra vậy…”
“Có người làm?” Khổng Thư ngẩn ra.
Điều đó cũng khiến cô nhớ lại một chuyện.
Lần nổ trước, cô không hề có cảm giác rung động, vậy mà cô vẫn bị cuốn vào vòng lặp.
Cô nhíu chặt mày, cũng lập tức lao vào cơn bão suy nghĩ, nhanh chóng rà soát lại tình hình hiện tại trong đầu.
Những lần tử vong trước đều đến rất bất ngờ và hoàn toàn vô lý, cô còn có thể cho rằng trái tim rung động chính là điều kiện kích hoạt cái chết.
Nhưng vừa rồi cô không hề rung động, chiếc xe BMW ấy vẫn nổ tung, cô cũng lại rơi vào vòng lặp.
Nếu rung động nhất định là điều kiện gây ra cái chết, vậy chẳng phải dù cô chết vì tai nạn ngoài ý muốn cũng sẽ rơi vào vòng lặp?
Bất kể là tự sát hay bị gϊếŧ, cô đều có thể tái sinh vô hạn?
Vậy chẳng phải cô đã trở nên bất bại rồi sao?
Cô nhìn Thân Hướng Diễn, nghiêm giọng hỏi: “Ý cậu là, có người điều khiển chiếc xe đó phát nổ?”
Thân Hướng Diễn gật đầu: “Nếu đúng là có người làm thì mục đích của gã đã quá rõ ràng, đó là không muốn ai phát hiện ra thi thể trong xe.”
Khổng Thư: “Là hung thủ?”
Thân Hướng Diễn: “Là hung thủ.”
Cả hai đồng thanh nói ra.
Họ nhìn nhau, ăn ý trao đổi ánh mắt.
Chốc lát sau, ánh mắt Khổng Thư khẽ chuyển, khóe môi nhếch nhẹ, tự tin nói: “Muốn kiểm chứng có phải do con người gây ra hay không, chuyện này chẳng phải rất dễ sao?”
“Ý cậu là gì?”
Thân Hướng Diễn không theo kịp suy nghĩ của cô, không hiểu cô định làm gì.
“Cậu đứng đây đừng nhúc nhích.” Khổng Thư nói xong liền lao ra giữa cơn mưa, chạy về phía chiếc BMW.
Cô giả vờ quan sát cảnh vật trong xe, thực ra là mắt nhắm nghiền, không dám nhìn cảnh tượng bên trong.
Nhưng dù không nhìn, trong đầu cô vẫn không kiềm được mà tưởng tượng ra người phụ nữ bên trong đang mở to đôi mắt đầy tia máu, không cam tâm nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng cô thầm đếm: “1, 2, 3…”
Còn chưa kịp đếm đến giây thứ tư, chiếc xe đã phát nổ.
…
Lại vào vòng lặp. Khổng Thư lắc mạnh đầu, không đợi Thân Hướng Diễn lên tiếng, lập tức lại chạy về phía chiếc BMW, lặp lại động tác vừa rồi.
Quả nhiên, lại nổ.
Lại vào vòng lặp, Khổng Thư tiếp tục lao đến chiếc xe BMW…
Lại nổ, lại vào vòng lặp…
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không dưới năm lần, Khổng Thư cơ bản có thể xác định một chuyện.
Cô đã vô địch rồi.
Chỉ cần chết, cô sẽ có thể sống lại.
Bất kể có rung động hay không, bất kể điều kiện tử vong có được kích hoạt hay không, thậm chí là cô chủ động tìm cái chết, cô cũng có thể tái sinh.
Nghĩ vậy, cô bắt đầu đếm thời gian, cứ mỗi 5 giây, lại chạy về phía chiếc BMW. Sau mỗi lần chết rồi sống lại, cô lại cộng thêm 5 giây, rồi tiếp tục lao về phía chiếc xe.
5 giây…
10 giây…
15 giây…
20 giây…
…
Không biết đã bị xe nổ chết bao nhiêu lần, Khổng Thư lại lần nữa sống lại, trở về dưới mái hiên che mưa. Cô vừa định chạy tiếp thì bị Thân Hướng Diễn giữ chặt lại.
“Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?” Thân Hướng Diễn nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ không đành lòng.
Vừa mới phát hiện ra mình có thể vô hạn tái sinh, Khổng Thư lúc này có vẻ hơi phấn khích, hai mắt cô sáng rực, nhe răng cười: “Đang kiểm chứng…”
Đang kiểm chứng xem liệu mình có thể hồi sinh vô hạn không.
Cô vừa định nói cho Thân Hướng Diễn biết kết luận mà mình vừa rút ra nhưng lập tức phản ứng lại, nếu nói ra thì cô sẽ phải giải thích về chuyện mình rung động.
Vì vậy, cô liền đổi giọng: “Đang kiểm chứng xem vụ nổ của chiếc BMW đó rốt cuộc là do nguyên nhân gì.”
Thân Hướng Diễn hơi nhíu mày, im lặng.
Trong mắt anh, bộ dạng cười toe toét ngây ngô bây giờ của Khổng Thư có lẽ là bị vụ nổ làm cho ngu người rồi.
Khổng Thư cũng biết mình hơi thất thố, cô ho nhẹ một tiếng, thu lại biểu cảm có phần phóng đại của mình, bình tĩnh nói: “Thời điểm nổ mỗi lần đều khác nhau nhưng chỉ cần có người đến gần, có khả năng phát hiện xác chết thì xe sẽ phát nổ. Điều đó chứng tỏ hung thủ đang ở gần đây! Tầm nhìn hiện tại của gã vừa hay có thể nhìn thấy chiếc xe này!"
Nghe vậy, cô và Thân Hướng Diễn đồng thời bắt đầu quan sát xung quanh.
Xung quanh ngoài con đường lớn và dải cây xanh thì toàn là những tòa nhà nhỏ cao thấp không đều, bên cạnh Nhất Nhật Thực Phủ là các cửa hàng lớn nhỏ.
Vì lý do giải tỏa, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa ngừng kinh doanh, chỉ còn lại Nhất Nhật Thực Phủ và một tiệm tạp hóa bên cạnh là vẫn còn mở cửa.
Nơi này cách khu dân cư còn một đoạn, tòa nhà trông cao nhất ở đây, chỉ có ngôi trường cũ của họ —— Trường Trung học Nghi Xuyên.
Thân Hướng Diễn chậm rãi nói: “Không nhất định là hung thủ ở gần đây, cũng có thể là gã đang theo dõi qua camera giám sát. Biết đâu bây giờ từng cử động của chúng ta đều đang nằm dưới mí mắt gã.”
Khổng Thư rụt cổ lại, nổi hết da gà.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, bấm 110: “Tốt nhất là gọi cảnh sát đến đi, đáng sợ quá…”
Thân Hướng Diễn khẽ “ừ” một tiếng: “Tình huống bây giờ chỉ có thể trông cậy vào cảnh sát điều tra thôi, bọn mình chẳng làm gì được, chỉ có thể chịu đựng vụ nổ.”
Nói xong, anh khẽ bật cười, trong nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Khổng Thư ngạc nhiên nhìn anh một cái: “Giờ này rồi mà cậu còn cười được à?”
Thân Hướng Diễn: “Tớ chỉ cảm thấy chuyện này thật sự thú vị. Đầu tiên là vòng lặp bí ẩn này, rồi sau đó lại bị cuốn vào một vụ án mạng. Còn kịch tính hơn cả một đời người khác.”
Khổng Thư nghĩ ngợi, đúng là như vậy thật, nếu đã không thể nghĩ ra được thì chỉ có thể tìm niềm vui trong nỗi buồn thôi.
Cô bấm gọi điện thoại, sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.
“A lô, chào chú cảnh sát, tôi đang ở Nhất Nhật Thực Phủ trên đường Thông Đạt. Tôi thấy trong một chiếc xe BMW màu trắng có một người phụ nữ toàn thân đầy máu, hình như đã ngừng thở rồi… Biển số xe là Nghi C9526…”
Thân Hướng Diễn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc: “Nói với họ là trong xe có chất nổ.”
Khổng Thư vội nói: “À đúng rồi, trong xe hình như có chất nổ.”
Cảnh sát ở đầu dây bên kia truy hỏi: “Thấy chất nổ ở đâu? Mô tả xem trông nó như thế nào? Trong xe còn người nào khác không?”
Khổng Thư nhất thời không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.
Thân Hướng Diễn liền lấy điện thoại từ tay cô, đưa lên tai, điềm tĩnh nói: “Chúng tôi cũng không chắc đó có phải là chất nổ không, chỉ là cảm thấy nghi ngờ, làm phiền các anh khi tới hiện trường thì cẩn thận một chút.”
Nói xong, không đợi đối phương hỏi thêm, Thân Hướng Diễn đã cúp máy.
“Thông tin chúng ta cung cấp như vậy là đủ rồi.”
Anh vừa nói, vừa giơ điện thoại chụp một tấm hình chiếc BMW ở đằng xa, rồi trả lại điện thoại cho Khổng Thư: “Giờ chúng ta chỉ cần đợi cảnh sát đến là được.”
Khổng Thư mím môi, siết chặt điện thoại, không nói gì nữa.
Hai người đứng cạnh nhau, mưa vẫn rơi ào ào.
“Muốn ăn kẹo không?”
Thân Hướng Diễn phá vỡ sự im lặng, quay mặt nhìn Khổng Thư, tay cho vào túi móc ra một viên kẹo mυ'ŧ vị nho, đưa ra trước mặt cô.
Khổng Thư uể oải: “Không ăn đâu.”
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đầy máu như thế, còn đâu tâm trạng mà ăn uống gì nữa?
Thân Hướng Diễn lại nhét viên kẹo trở lại túi: “Cậu gan to thật đấy. Tớ nhìn thấy còn giật mình, không ngờ cậu nhìn mà mắt không thèm chớp lấy một cái.”