Khổng Thư do dự một lúc, cuối cùng cũng theo kịp Thân Hướng Diễn, chạy về phía chiếc xe.
Lúc này mưa đang rơi rất to, những giọt mưa dữ dội đập vào mặt khiến cô không thể mở mắt, đập vào người còn thấy đau.
Chỉ vài giây, Khổng Thư đã ướt sũng từ đầu đến chân, cô giơ tay lên che đầu nhưng chẳng có tác dụng gì.
Mưa tạt vào mặt khiến cô không thể mở mắt, cô hét lên: “Cậu định làm gì?”
Trong khi nói, nước mưa cứ tiếp tục chảy vào miệng, Khổng Thư chỉ có thể liên tục “phì phì” nhổ nước ra.
“Tìm nguyên nhân của vụ nổ!” Thân Hướng Diễn lớn tiếng đáp lại cô.
Anh vòng quanh chiếc xe một lượt, sau đó cúi xuống kiểm tra lốp xe và dưới gầm xe.
“Vậy cậu cũng có thể chờ mưa tạnh rồi kiểm tra, sao lại chạy ra đây, ướt hết rồi!”
Mặc dù Khổng Thư nói vậy nhưng vẫn đi theo Thân Hướng Diễn kiểm tra.
Thân Hướng Diễn không trả lời lại câu nói của cô, chỉ tập trung vào việc tìm kiếm thứ gì gây ra vụ nổ.
Sau khi kiểm tra bên ngoài xe một lượt, không phát hiện gì, anh liền áp sát vào cửa sổ xe, nhìn vào trong.
Cửa sổ đã dán một lớp kính một chiều màu tối, không thể nhìn rõ cảnh bên trong, Thân Hướng Diễn lại càng tiến lại gần hơn, chăm chú nhìn vào trong, mặc dù mờ mịt nhưng anh vẫn có thể thấy được khung cảnh bên trong chiếc xe.
Đột nhiên, anh mơ hồ thấy có một thứ gì đó kỳ lạ, liền dùng cả hai tay che lấy kính để chắn ánh sáng xung quanh, áp sát hơn nữa.
Qua lớp kính tối màu, anh nhìn thấy một thứ cuộn tròn lại.
Nhìn kỹ hơn thì đó không phải là một vật gì.
Mà là một người.
Một người phụ nữ bị băng dính quấn chặt, đầy máu.
Cô ấy nằm trên ghế sau, tay chân vặn vẹo thành những góc độ kỳ dị, người bị băng dính đen quấn chặt, mặt đầy máu, miệng bị băng dính đen dán kín, đôi mắt trợn trừng, con ngươi đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Thân Hướng Diễn, không nhúc nhích, có vẻ như đã không còn thở nữa.
Thân Hướng Diễn cứng người lại, con ngươi giãn rộng, anh đột ngột đứng thẳng người, lùi lại vài bước, cách xa khỏi cửa sổ xe.
“Cậu nhìn thấy gì vậy?” Khổng Thư từ phía trước xe đi vòng lại, tò mò hỏi: “Có thứ gì trong đó à?”
Cô vừa nói, vừa đưa tay lên che kính cửa sổ, cúi người định lại gần nhìn.
Chưa kịp nhìn, Thân Hướng Diễn đã vội vàng nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô lùi lại phía sau.
“Đừng nhìn nữa.”
Khổng Thư quay người lại, không đứng vững, ngã vào trong một vòng tay rắn chắc, Thân Hướng Diễn vô thức ôm lấy eo cô.
Cơ thể Khổng Thư cứng lại, mặt cô áp sát vào ngực Thân Hướng Diễn, qua lớp áo ướt sũng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ làn da anh truyền sang.
Ngay sau đó, Thân Hướng Diễn đưa tay lên che mắt cô, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua má cô, lạnh buốt.
Khổng Thư ngẩn ra.
Có chuyện gì vậy?
Đột nhiên, tiếng nổ vang lên, luồng sóng nhiệt từ vụ nổ bao trùm lấy họ, cảm giác nóng rát lan tỏa khắp cơ thể Khổng Thư.
Lại nổ rồi.
Vù ——.
Nhờ có kinh nghiệm từ lần trước, Khổng Thư nhanh chóng thích ứng, không còn choáng váng ngã quỵ xuống đất.
Cô hít một hơi thật sâu nhưng đầu óc vẫn còn đang nhức nhối.
“Ưm!” Một tiếng rên nhẹ vang lên từ phía sau.
Khổng Thư quay đầu lại, thấy Thân Hướng Diễn ngồi ở ghế sau của một chiếc xe điện, tay ôm eo, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, có vẻ như cơ thể đã cạn kiệt sức lực.
Giờ thì đổi lại cô hỏi: “Thân Hướng Diễn, cậu không sao chứ?”
Thân Hướng Diễn lắc đầu: “Không sao.”
Không biết có phải do khả năng chịu đựng của Thân Hướng Diễn mạnh hay thể chất của anh tốt, không lâu sau, sắc mặt anh đã hồi phục bình thường.
Thấy Thân Hướng Diễn không sao, Khổng Thư cũng yên tâm.
Cô nhớ lại cảnh vừa rồi, hai tay vô thức quấn vào nhau, thiếu chút nữa là quấn thành bánh quai chèo: “Vừa rồi cậu kéo tớ làm gì…”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Thân Hướng Diễn lại thay đổi, anh liếc nhìn về phía chiếc xe BMW, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, rồi thu lại ánh mắt, nhìn vào khuôn mặt Khổng Thư.
“Trong xe có thi thể.”
Khổng Thư sững sờ.
Cô còn chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng, chỉ vỏn vẹn năm chữ này khiến cô lập tức rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.
“Có… Gì vậy?”
Cô rõ ràng đã nghe rõ nhưng vẫn không chắc chắn, hỏi lại một lần nữa.
“Ghế sau có một người phụ nữ đầy máu, bị quấn băng dính, lúc nãy tớ áp mặt vào cửa kính xe nhìn thấy mắt cô ấy còn mở nhưng không có phản ứng gì.”
Biểu cảm của Thân Hướng Diễn cực kỳ nghiêm túc, mắt anh nhìn chăm chú vào mũi giày của Khổng Thư, rơi vào suy tư.
Khổng Thư quay lại nhìn chiếc xe BMW một cái rồi từ từ quay đầu lại, não cô tạm thời “đóng băng” vài giây: “Cậu chắc chắn là không nhìn nhầm chứ, có thể chỉ là con búp bê gì đó…”
“Chắc là không nhìn nhầm.”
Thân Hướng Diễn nói xong, đứng dậy: “Tớ sẽ đi kiểm tra lại một lần nữa, nếu đúng, tớ sẽ gọi cảnh sát.”
“Tớ đi với cậu.” Khổng Thư không chút do dự nói: “Hai đôi mắt còn đáng tin hơn một đôi, nếu cậu mắt kém nhìn nhầm, báo án giả thì chúng ta mới là người bị bắt đi đấy.”
Thân Hướng Diễn do dự một chút: “Cậu không sợ sao? Nếu thật sự là thi thể…”
Khổng Thư bình tĩnh đáp: “Yên tâm, tớ can đảm hơn người bình thường, không sợ đâu.”
Nói xong, cô quay người bước về phía chiếc BMW.
Khổng Thư không hề nói dối, thật sự cô rất can đảm.
Dù sao đi nữa, cô đã từng một mình xem xong một bộ phim kinh dị vào giữa đêm mà không hề hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ. Các phim về zombie cô xem không dưới trăm bộ.
Tất cả đều phải “cảm ơn” người ba yêu quý của cô.
Khi người khác còn xem những câu chuyện cổ tích, Tom và Jerry thì cô lại xem những bộ phim như đạo sĩ Mao Sơn đấu trí với xác sống trong núi sâu, hay là câu chuyện về tình người duyên ma…
Có một khoảng thời gian dài, vì xem quá nhiều phim kinh dị, Khổng Thư đêm nào cũng gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, cô bị cương thi chặn đường trước mặt, bị ma nữ đuổi theo từ phía sau, thường thì khi tỉnh dậy, áo quần trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Dần dần, Khổng Thư trở nên tê liệt, cô đã có khả năng miễn dịch với tất cả các cảnh tượng máu me kinh dị.
Tuy nhiên, đây là điều mà cô tự cho là như vậy.
Thấy cô bình tĩnh bước ra khỏi mái hiên, bước đi vững vàng về phía chiếc BMW, Thân Hướng Diễn hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, anh bước nhanh theo Khổng Thư.
Hai người bước đi giữa trời mưa, đến bên chiếc xe.
Khổng Thư không nói gì, lau nước mưa trên cửa kính xe, hai tay đặt lên kính, cúi xuống nhìn vào trong.
Sự thật đã chứng minh, thực tiễn mới chính là chân lý.
Khi nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn đầy máu trong xe, tim Khổng Thư như bị thắt lại, cô đứng chết lặng, nhất thời không thể cử động.
“Khổng Thư?”
Thân Hướng Diễn lo lắng gọi cô.
Cô vẫn không động đậy.
Nói chính xác hơn, là cô bị dọa sợ đến mức không thể nhúc nhích.
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với những gì cô xem trên tivi…
Khác biệt hoàn toàn…
“Khổng Thư…”
Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt và nhiệt độ cực cao đột ngột xông thẳng vào mắt của cả hai người.
Chiếc xe đột ngột phát nổ, cửa kính xe lập tức vỡ tan.
Khổng Thư chỉ cảm thấy có một vật nhọn đâm vào mắt mình, ngay sau đó, cô mất đi ý thức.