Một Ngày Trốn Thoát

Chương 17: Vòng lặp (17)

Thình thịch!

Khi lời của Đỗ Nhàn còn chưa nói rõ ràng, trí tưởng tượng của Khổng Thư đã bay xa tận chín tầng mây.

Chỉ dựa vào mấy lời mơ hồ của Đỗ Nhàn, trong vòng một giây ngắn ngủi, Khổng Thư đã lập tức tưởng tượng ra toàn bộ quá trình: Thân Hướng Diễn thích cô, sắp sửa tỏ tình với cô, sau đó cô sẽ hung hăng từ chối lại, cuối cùng là báo thù rửa hận, lấy lại danh dự đã mất…

Nếu là lúc bình thường nghĩ đến thôi thì cũng chẳng sao, nhưng trong tình cảnh hiện tại, đâu có chỗ cho cô nghĩ ngợi linh tinh như vậy?

Thình thịch!

Sự tưởng tượng dẫn đến hệ thần kinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, làm cơ thể tiết ra hàng loạt dopamine, nội tiết tố và adrenaline khiến nhịp tim của Khổng Thư càng lúc càng dồn dập.

Cô lập tức đưa tay lên che ngực, bắt đầu hít thở sâu, cố gắng bình ổn nhịp tim.

Nhưng rất nhanh, cô nhận ra đã quá muộn rồi.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cô lập tức túm lấy Đỗ Nhàn, lo lắng hỏi: “Đỗ Nhàn, hiểu lầm gì, cậu nói Thân Hướng Diễn đã hiểu lầm tớ điều gì?”

Vì quá kích động và căng thẳng, giọng của Khổng Thư bỗng cao vυ't lên, có phần hơi to.

Đỗ Nhàn ngẩn ra: “Sao… Sao vậy…”

Cùng lúc đó, cách đó không xa, Thân Hướng Diễn nhạy bén nghe thấy tên mình liền quay sang nhìn về phía Khổng Thư.

Vương Trạch Dự cười hì hì nói: “Không phải hai người họ đang nói chuyện về cậu đấy chứ?”

Cậu ta trưng ra vẻ mặt xem náo nhiệt không chê vào đâu được, cái bánh bao trong tay không biết từ khi nào đã bị bóp thành một cục vuông vắn góc cạnh rõ ràng.

“Nói về tôi làm gì?” Thân Hướng Diễn vừa nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khổng Thư.

“Cậu nói xem, liệu có phải Khổng Thư thật sự thích cậu không? Chẳng qua vì sợ bị từ chối nên mới lấy trò thật hay thách ra làm cái cớ?”

Nghe vậy, Thân Hướng Diễn khựng lại một chút.

Ngay sau đó, anh liếc nhìn cái bánh bao trong tay Vương Trạch Dự rồi chuyển chủ đề: “Bánh bao đang ngon lành mà bóp thành như thế, lãng phí lương thực.”

“Lãng phí gì mà lãng phí?”

Vương Trạch Dự lập tức bị chuyển hướng sự chú ý, liền nhét cả bánh bao vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Cậu biết gì chứ, bóp thế này ăn mới đã miệng…”

Thân Hướng Diễn im lặng, đưa tay gãi mũi, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người Khổng Thư, lông mày nhíu chặt.

Lúc này, trán Khổng Thư đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Đỗ Nhàn không hiểu vì sao Khổng Thư lại đột nhiên căng thẳng như vậy, trong lòng thấy kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

“Là lúc gần thi đại học, bọn mình ngồi tự học buổi tối có nói về chuyện cậu tỏ tình với Thân Hướng Diễn, rồi Vương Trạch Dự nghe nhầm thành…”

Đột nhiên, giọng nói của Đỗ Nhàn bị một âm thanh khác hoàn toàn át đi, Khổng Thư chỉ có thể thấy miệng cô ấy mấp máy nhưng không còn nghe được gì nữa.

Một quầng lửa lớn bùng lên trời, tiếng nổ long trời lở đất xuyên qua cả mây, vang xa trăm mét, hơi nóng bỏng rát ập tới.

Một luồng ánh sáng chói lòa khiến mắt Khổng Thư bị tổn thương, cô nhắm chặt mắt lại, theo phản xạ nhào tới ôm lấy Đỗ Nhàn, che chở cô bạn dưới thân.

Không xa, Thân Hướng Diễn và Vương Trạch Dự bị sóng xung kích của vụ nổ hất văng, ngã nhào xuống đất.

Lửa rợp trời chiếu lên mặt họ, phản chiếu trong con ngươi, bập bùng không thôi.

Dù cách xa trăm mét vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng hừng hực ấy.

Vương Trạch Dự trừng mắt nhìn tất cả mọi thứ xảy ra trước mặt, không thể tin nổi, miệng há ra nhưng không nói được lời nào.

Thân Hướng Diễn đã từng trải qua hơn hai mươi lần như thế, dù bị hoảng loạn trong chốc lát nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Anh lập tức lật người dậy, không nói lời nào lấy điện thoại từ túi áo Vương Trạch Dự ra, nhìn màn hình:

14:00.

Hai giờ?

Anh nhíu mày, giây tiếp theo ——.

Thời gian lại một lần nữa quay ngược.

Rào ——.

Tiếng mưa gõ lên mái tôn của mái che, vẫn là âm thanh dày đặc ấy.

Hai người trở lại thời điểm đang trú mưa dưới mái hiên.

Khổng Thư cúi đầu, tai ù, choáng váng, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô cụp mi mắt, người lảo đảo mấy cái, rồi “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất, hai đầu gối chạm đất, váy dài màu trắng nhạt lập tức bị bùn đất thấm ướt.

Thấy phần thân trên của cô nghiêng về phía trước, sắp sửa ngã vào vũng nước trên mặt đất, Thân Hướng Diễn vội vàng túm lấy cánh tay cô, kéo mạnh cô về phía mình.

“Khổng Thư, tỉnh lại đi!”

Thân Hướng Diễn ôm lấy bờ vai cô, kéo cô vào lòng, dùng sức bấm mạnh huyệt nhân trung của cô.

Bị bấm đến mức đau nhói, Khổng Thư khẽ nhíu mày, đưa tay đẩy tay Thân Hướng Diễn ra.

Cô yếu ớt đáp: “Tớ không sao… Chỉ là… Vẫn chưa hoàn hồn lại.”

Vài giây sau, dưới sự dìu đỡ của Thân Hướng Diễn, cô đứng dậy khỏi mặt đất, lắc mạnh đầu mấy cái mới coi như hoàn toàn thoát khỏi dư chấn sau vụ nổ.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Thân Hướng Diễn đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Có chóng mặt hay buồn nôn không?”

Khổng Thư lắc đầu: “Không có.”

Cô ngẩng đầu nhìn về chiếc xe BMW màu trắng phía xa.

Chính nó đã phát nổ khi nãy.

Ngay từ đầu, chiếc xe này đã đỗ trái phép ở ven đường.

Mà chỗ cô và Đỗ Nhàn đứng nói chuyện lại vừa đúng bên cạnh chiếc xe này.

Chỉ là lúc đó, cô không quá để tâm đến nó.

Ngay sau đó, cô chợt nhớ ra điều gì đó, đồng tử co rút, quay sang nhìn Thân Hướng Diễn.

“Lúc phát nổ… Chắc là chưa đến hai giờ hai mươi đúng không?”

Lần trước, trước khi bị cành cây rơi trúng đầu mà chết, Thân Hướng Diễn có nhắc thời gian là hai giờ hai mươi.

Mà lúc ấy, không hề có vụ nổ nào cả.

“Ừ, thời điểm nổ là đúng hai giờ tròn.”

Nhìn dáng vẻ bình thản của Thân Hướng Diễn, rõ ràng anh cũng đã nhận ra điểm kỳ lạ này từ lâu.

Những vòng lặp trước đây, họ không thể thay đổi những sự kiện đã định sẵn như đèn xanh bật lên, xe tải xuất hiện ở ngã tư, trận mưa lớn đúng giờ.

Khổng Thư nhìn chằm chằm vào chiếc xe cách đó không xa, vô cùng hoang mang: “Tại sao chiếc xe lại nổ đúng hai giờ?”

Chiếc BMW trắng vẫn đứng yên ở đó, thân xe được cơn mưa xối rửa sạch sẽ, kính chắn gió phía trước được che bằng rèm chắn sáng bên trong, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong xe có gì.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có khi nào xe bị rò rỉ xăng không?”

Thật ra thì việc truy cứu nguyên nhân vụ nổ lúc này không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì trong lòng Khổng Thư đã rất rõ, là vì cô động lòng nên ông trời mới sắp đặt chiếc xe đó nổ tung…

“Chắc là không đâu, vừa mới mưa xong, dù có rò xăng thì khả năng nổ cũng rất thấp.”

Thân Hướng Diễn ngừng một chút, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trước lúc vụ nổ xảy ra, cậu có phát hiện điều gì kỳ lạ không?”

“Không, chẳng nhận ra gì hết.”

Lúc đó toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào Đỗ Nhàn, làm gì còn tâm trí để chú ý đến chiếc xe bên cạnh có gì kỳ lạ?

À, đúng rồi! Lúc ấy Đỗ Nhàn định nói với cô về một hiểu lầm nào đó!

Đúng lúc này, Thân Hướng Diễn bên cạnh bất ngờ lao ra khỏi mái hiên.

“Cậu đi đâu đấy?!” Khổng Thư buột miệng hỏi.

Chỉ thấy anh không ngoái đầu lại, đội mưa như trút nước, lao thẳng về phía chiếc BMW đó.