Một Ngày Trốn Thoát

Chương 16: Vòng lặp (16)

“Đừng đi theo tôi!”

Đỗ Nhàn tức giận đẩy cửa nhà hàng Nhất Nhật Thực Phủ, trừng mắt nhìn người phía sau.

“Ai đi theo cậu, đường chỉ có một lối, đường này của nhà cậu à?”

Vương Trạch Dự cảm thấy oan ức, giọng điệu cũng không khỏi bực bội: “Rốt cuộc tôi lại chọc gì cậu nữa?”

Đỗ Nhàn hét lớn: “Vì cậu mồm to, tai còn lãng!”

Vương Trạch Dự khó hiểu: “Câu này là công kích cá nhân rồi đấy nhé, mồm tôi sinh ra đã to, cái đó tôi nhận, nhưng tai tôi làm sao?”

Không xa đó, Khổng Thư và Thân Hướng Diễn đều quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng ồn.

“Hai người đó… Sao hai năm không gặp mà vẫn cãi nhau được vậy?” Thân Hướng Diễn sâu kín hỏi.

Khổng Thư khẽ nhún vai: “Ai mà biết.”

Nếu nói Thân Hướng Diễn nổi tiếng độc miệng ở Trung học Nghi Xuyên thì tinh thần “không hỏi đến cùng không bỏ qua” của Vương Trạch Dự cũng đủ để chiếm một chỗ trong trường này.

Nói thẳng ra là phiền chết người.

Chỉ cần Đỗ Nhàn không trả lời, cậu ta có thể cứ bám theo sau cô ấy mãi, hỏi cho đến khi cô ấy trả lời đúng câu cậu ta muốn biết thì thôi.

Mặt Đỗ Nhàn đỏ bừng vì kìm nén, trừng mắt nhìn cái mặt đáng ghét của Vương Trạch Dự: “Stupid!”

Mắng xong, Đỗ Nhàn liền quay đầu đi về phía Khổng Thư, búi tóc củ tỏi cao vυ't trên đầu cô ấy đung đưa theo từng bước chân mạnh bạo, như thể cũng đang biểu thị sự phẫn nộ.

Vương Trạch Dự bị một từ tiếng Anh làm cho bối rối, đứng đực ra vài giây, mặt hiện lên vẻ hoang mang.

“S…s tiu cái gì… Đỗ Nhàn! Cậu mắng tôi đấy à? Học được tí tiếng Anh là ra vẻ ta đây à? Ai mà chẳng biết chửi bằng tiếng Anh!”

Vương Trạch Dự hét về phía Đỗ Nhàn đang rời đi: “Cậu chính là đồ shit! Pig! Dog! còn cái gì nữa nhỉ… egg!”

Có vẻ là đem toàn bộ vốn từ tiếng Anh tích góp cả đời ra dùng hết rồi?

Khổng Thư mím môi, cố nhịn không bật cười, chỉ thấy Đỗ Nhàn mặt mày nghiêm túc đi về phía cô.

Vòng lặp lần này, cô và Thân Hướng Diễn không vào trong mà đứng bên ngoài tận nửa tiếng. Chuyện gì xảy ra trong phòng, cô hoàn toàn không biết.

Nhưng Khổng Thư đoán được, có lẽ vì cô và Thân Hướng Diễn mãi chưa vào trong nên Đỗ Nhàn và Vương Trạch Dự mới ra ngoài.

Hành động của họ thay đổi, chắc chắn khiến một số sự kiện xung quanh cũng thay đổi theo.

Đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai người họ thành ra như thế này?

Khổng Thư không hiểu: “Hai cậu sao thế?”

Đỗ Nhàn liếc mắt nhìn Thân Hướng Diễn bên cạnh, kéo tay Khổng Thư, nói nhỏ: “Khổng Thư, đi với tớ một lát, tớ có chuyện muốn nói.”

Không đợi cô phản ứng, Đỗ Nhàn đã kéo cô đi xa.

Bên kia, Vương Trạch Dự thắc mắc bước đến trước mặt Thân Hướng Diễn: “Thân Hướng Diễn, cái từ cậu ấy vừa nói, sờ tiu gì đó, nghĩa là gì thế?”

Thân Hướng Diễn không do dự: “Đồ ngốc.”

Vương Trạch Dự ấm ức: “Tôi chỉ hỏi một từ thôi mà cậu cũng mắng tôi à?”

Thân Hướng Diễn giải thích: “Tôi không mắng cậu, stupid có nghĩa là ngu ngốc, ngớ ngẩn, đồ ngốc.”

“Đm! Đúng là cậu ấy đang mắng tôi!”

Vương Trạch Dự nổi giận, định xông về phía Đỗ Nhàn nhưng bị Thân Hướng Diễn chặn lại.

“Thôi đừng chấp nhặt nữa, sao cứ phải cãi nhau với con gái vậy? Làm ơn có chút phong độ đàn ông đi.”

“Ai muốn cãi với cậu ấy chứ?” Vương Trạch Dự càng uất ức hơn: “Tôi có làm gì đâu, cậu ấy tự nhiên phát điên lên, tôi vô tội mà!”

Cậu ta dừng lại một chút, nét mặt thay đổi, nở một nụ cười bí hiểm: “Nói đi cũng phải nói lại, hai người đứng ở đây nãy giờ không lên đó, làm gì vậy?”

Thân Hướng Diễn: “Bọn tôi đang nghiên cứu, vì sao có người học đại học rồi mà vẫn chỉ biết mỗi mấy từ tiếng Anh cấp mẫu giáo như shit, pig, dog, egg.”

Vương Trạch Dự: “…”



“Vừa nãy cậu và Vương Trạch Dự có chuyện gì vậy?”

Khổng Thư để mặc Đỗ Nhàn kéo đi, cách mái hiên che mưa hơn trăm mét thì họ mới dừng lại.

“Ôi trời, đừng nhắc nữa!” Đỗ Nhàn vung tay tỏ vẻ bực bội, liếc về hướng Vương Trạch Dự: “Cậu ta đúng là cái đồ mồm thối đáng ghét.”

Lời còn chưa dứt, một giọt nước bất ngờ rơi xuống mặt Khổng Thư khiến cô giật nảy cả tim, tưởng rằng mình lại sắp chết lần nữa.

Cô chớp mắt vài cái, đưa tay lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cơn mưa giông vừa dứt nhưng bầu trời vẫn còn xám xịt, có vài đám mây đen xám đậm, phồng to hơn những đám mây khác, màu sắc cũng tối hơn.

Giống như đã uống đầy một bụng nước, đang nín nhịn, chuẩn bị dội thêm một trận lớn nữa.

Xem ra cơn mưa này vẫn chưa kết thúc.

Đỗ Nhàn lấy từ túi quần yếm ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho cô: “Xem chừng lại sắp mưa nữa rồi.”

Khổng Thư nhận lấy khăn giấy, lau nước trên mặt, khẽ nói: “Yên tâm, trước hai giờ sẽ không mưa đâu.”

Lần trước, thời điểm cô chết là ngay sau hai giờ nên cô biết rằng trước hai giờ trời sẽ không mưa.

Đỗ Nhàn kinh ngạc nhìn cô: “Sao cậu biết?”

Khổng Thư làm bộ làm tịch, giơ tay ra, ngón cái và ngón giữa khẽ chạm vào nhau, bình thản nói: “Khổng bán tiên ta đây bấm đốt ngón tay tính một quẻ, cơn mưa này nhất định sẽ rơi sau hai giờ.”

“Xí, cậu mà cũng tự xưng là bán tiên à?”

Đỗ Nhàn bĩu môi: “Nếu cậu thật sự là bán tiên thì đã chẳng vì chuyện của Thân Hướng Diễn mà buồn đến tận bây giờ.”

“Ai nói tớ còn đang buồn?” Khổng Thư vẫn cố chấp mạnh miệng.

“Đừng giả vờ nữa, người khác không nhìn ra thì thôi, chứ tớ còn lạ gì cậu, cái kiểu tính cách trầm lặng, không nói nửa lời như cậu, cái gì cũng nhịn trong lòng, sớm muộn cũng sinh bệnh đấy.”

Đỗ Nhàn thật sự không thể hiểu được tại sao Khổng Thư lại có thể chịu đựng tốt như vậy. Nếu là cô ấy, bị từ chối tàn nhẫn như thế, chắc chắn cô ấy sẽ liều mạng mà chất vấn Thân Hướng Diễn cho rõ ràng.

“Có nói thì cũng có thay đổi được gì sao?” Sắc mặt Khổng Thư trở nên ảm đạm.

Nói ra rồi thì Thân Hướng Diễn sẽ thích cô sao?

Hay là có thể xóa đi bóng ma mà năm đó anh để lại trong lòng cô?

Thấy cô như vậy, Đỗ Nhàn hắng giọng một cái: “Cậu không biết vì sao năm đó Thân Hướng Diễn lại tàn nhẫn từ chối cậu à?”

Khổng Thư ngạc nhiên cau mày: “Thì rõ ràng là ghét tớ thôi, bao lâu rồi còn hỏi chuyện đó làm gì?”

Miệng thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng Khổng Thư thật ra vẫn để ý.

Dù gì thì lúc Thân Hướng Diễn từ chối những cô gái khác, anh đều rất nhẹ nhàng lịch sự…

Chỉ có với cô là lạnh nhạt vô tình, thậm chí trong ánh mắt còn có một tia khinh miệt.

Không sai, chính là khinh miệt.

Khổng Thư vẫn nhớ rất rõ, lúc Thân Hướng Diễn từ chối cô, trong đáy mắt anh toàn là vẻ khinh miệt,

Đỗ Nhàn rõ ràng có chút kích động, siết chặt nắm tay, giọng cũng không kiềm chế được mà cao lên mấy phần: “Thật ra không phải như vậy!”

Cảm thấy giọng mình hơi lớn, cô ấy vội hạ giọng, liếc về phía Thân Hướng Diễn không xa rồi nói tiếp: “Tớ cãi nhau với Vương Trạch Dự là vì tớ vừa nghe được một chuyện từ miệng cậu ta!”

“Chuyện gì?”

Khổng Thư không kìm được lo lắng, hơi thở cũng trở nên cẩn trọng.

“Là hiểu lầm, Thân Hướng Diễn hiểu lầm cậu rồi. Chính vì hiểu lầm đó mà cậu ấy mới lạnh nhạt với cậu. Thật ra cậu ấy không ghét cậu đâu! Là vì hiểu lầm thôi.”

Oong ——.

Nghe đến đây, đồng tử của Khổng Thư bắt đầu giãn ra.

Hiểu lầm? Cô và Thân Hướng Diễn vốn chẳng nói chuyện nhiều, thế mà còn có thể sinh ra hiểu lầm sao?

Thân Hướng Diễn thật sự… Không ghét cô?

“Cái… Cái gì cơ…” Khổng Thư bắt đầu nói lắp.

Dù Đỗ Nhàn còn chưa kể hết nhưng trong đầu Khổng Thư đã không thể kìm được mà bắt đầu suy diễn.

Không ghét có nghĩa là… Thích sao?

Thình thịch!

Đỗ Nhàn nghĩ một chút: “Chuyện này nói ra thì dài, tớ phải kể từ đầu cho cậu nghe, cậu còn nhớ…”

Thình thịch!