Từ “tự làm tự chịu” này có thể dùng để nói rất nhiều người nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể xuất hiện trên người Khổng Thư.
Tính cách và phong cách hành xử của Khổng Thư hoàn toàn không dính dáng gì đến cái chữ “tự làm tự chịu” này cả.
Cho nên, khi Vương Trạch Dự dùng từ này để hình dung Khổng Thư thì trong lòng Đỗ Nhàn, người bạn thân nhất của Khổng Thư lập tức bốc lên lửa giận.
Nhưng cơn giận này tạm thời còn có thể kìm lại được.
Cô ấy định nghe xem Vương Trạch Dự định nói gì, muốn xem rốt cuộc Khổng Thư đã làm chuyện gì mà khiến cậu ta có thể gán cái từ “tự làm tự chịu” lên đầu một người con gái hiền lành thích trẻ con như Khổng Thư.
Vương Trạch Dự đầu óc đơn giản, hoàn toàn không nhận ra cơn giận của Đỗ Nhàn ở bên cạnh.
Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ai bảo cậu ấy chơi cái trò chơi thật hay thách, rồi lại đi tỏ tình với Thân Hướng Diễn, mà Thân Hướng Diễn lại cực kỳ ghét người đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn. Cậu ấy chẳng phải đang tự chuốc lấy…”
Chỉ một câu ngắn nhưng thông tin bên trong lại quá nhiều.
Đỗ Nhàn vội ngắt lời: “Khoan đã, cậu biết chuyện Khổng Thư tỏ tình với Thân Hướng Diễn à?”
Vương Trạch Dự thản nhiên: “Tớ biết mà, có gì to tát đâu.”
Đỗ Nhàn vô cùng thắc mắc: “Sao cậu biết được?”
Lạ thật.
Với tính cách của Vương Trạch Dự vậy mà lại có thể giấu chuyện này trong lòng, không hé răng nửa lời?
Vương Trạch Dự nhìn Đỗ Nhàn đầy nghi hoặc.
“Tớ chơi với Thân Hướng Diễn bao nhiêu năm, bình thường trò chuyện thì tiện miệng nhắc đến thôi, có gì lạ đâu.”
Cậu ta ngừng lại một chút rồi bĩu môi “chậc” một tiếng, nói tiếp: “Mà Khổng Thư cũng thật là, chọn người khác chơi trò tỏ tình thì thôi đi, lại cứ phải chọn Thân Hướng Diễn.”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái trò gì vậy?”
Đỗ Nhàn như rơi vào sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện này nói ra thì hơi phức tạp…”
Vương Trạch Dự vừa nói, vừa không quên cắn thêm một miếng bánh bao trên tay.
Đỗ Nhàn bất lực, cố nén giận, nghiến răng nói: “Vậy thì nói ngắn gọn thôi...”
Vương Trạch Dự nuốt miếng bánh bao rồi hắng giọng: “Lúc gần thi đại học, tớ vô tình nghe thấy cậu với Khổng Thư trò chuyện, nói là chơi thua thì phải đi tỏ tình với Thân Hướng Diễn. Thế là tớ kể lại cho Thân Hướng Diễn. Chắc từ khi đó, cậu ấy bắt đầu ghét Khổng Thư…”
Nghe đến đây, Đỗ Nhàn sững sờ.
Cô ấy tất nhiên nhớ ra chuyện mà Vương Trạch Dự vừa nhắc đến.
Nhưng… Hoàn toàn không phải như cậu ta nói!
Giờ thì cô ấy đã hiểu vì sao ngày đó Thân Hướng Diễn lại có thái độ lạnh nhạt như vậy với Khổng Thư…
…
Con gái tỏ tình với Thân Hướng Diễn thì nhiều vô kể.
Có người viết thư tay, có người nói thẳng, cũng có người nhắn tin qua điện thoại, thậm chí còn có người nhờ bạn thân chuyển lời.
Tóm lại, cách thức muôn màu muôn vẻ.
Mà cách từ chối của Thân Hướng Diễn lại giống nhau như đúc.
Đầu tiên là cảm ơn sự yêu thích của đối phương, sau đó nói mấy câu kiểu “hiện tại muốn tập trung vào học hành”, cuối cùng nhẹ nhàng từ chối, khéo léo mà lịch sự.
Nổi tiếng là người độc miệng nhất trường Trung học Nghi Xuyên, vậy mà khi từ chối con gái lại vô cùng lễ độ nhã nhặn, nhưng đến lượt Khổng Thư thì cái quy trình từ chối ấy cứ như bị chó gặm mất.
Lúc từ chối Khổng Thư, anh lạnh lùng vô tình, lại còn rất mất lịch sự.
Vì sao lại thế, Khổng Thư và Đỗ Nhàn vẫn luôn không thể hiểu nổi, chuyện này khiến Khổng Thư buồn bã suốt cả một năm trời.
Mãi cho đến hôm nay, nghe Vương Trạch Dự nói vậy, Đỗ Nhàn mới dần hiểu ra được đôi chút.
Gần kỳ thi đại học, Khổng Thư từng rất lo lắng.
Một phần vì lo sợ kỳ thi, phần còn lại vì không cam tâm khi giữa cô và Thân Hướng Diễn chưa có chút gì xảy ra mà đã tốt nghiệp rồi.
Khổng Thư nghĩ, nhất định phải xảy ra chuyện gì đó với Thân Hướng Diễn, để Thân Hướng Diễn ghi nhớ cô suốt đời!
Đúng lúc ấy, Đỗ Nhàn đã nghĩ ra một “ý tưởng tuyệt vời”.
“Hay là cậu tỏ tình với Thân Hướng Diễn đi. Nếu bị từ chối thì cậu cứ nói là do chơi thật hay thách thua nên mới làm vậy, như thế cũng không ngại.”
Sự thật chứng minh, ý tưởng của Đỗ Nhàn quả thực là ngu không ai bằng.
Nhưng Khổng Thư ngay lúc nghe được kế hoạch này đã lập tức bác bỏ.
Cô nói, nếu đã muốn tỏ tình thì phải là thật lòng, cho dù bị từ chối cũng sẽ không lấy trò chơi ra làm cớ.
Ai mà ngờ, tai vách mạch rừng, lại còn là cái tai biết “biến tấu”.
Vương Trạch Dự, cái tên ngốc này nghe tai nọ xọ tai kia, tưởng rằng Khổng Thư chơi thua nên mới phải đi tỏ tình với Thân Hướng Diễn, thế là vội vàng kể lại cho anh.
Thân Hướng Diễn vốn rất ghét những người lấy chuyện tỏ tình ra đùa giỡn.
Vương Trạch Dự biết rõ điều này nên mới tốt bụng đi nhắc nhở Thân Hướng Diễn, sợ anh bị người ta gài bẫy rồi còn bị cười chê, chẳng hay biết rằng chính cậu ta mới là cái đứa trở thành trò cười kia.
Tin đồn hại chết người là vậy.
Ở đầu làng phía đông chỉ nói một câu “cống nhà Lão Lý bị nghẹt rồi” mà truyền đến cuối làng phía tây lại thành ra “chó nhà Lão Vương chết rồi”.
Khổng Thư à, cậu chẳng khác gì con chó nhà Lão Vương, vô duyên vô cớ mà lại bị vạ lây…
Đỗ Nhàn liếc nhìn Khổng Thư đáng thương đang đứng ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang “thủ phạm” của mọi chuyện —— Vương Trạch Dự.
Sau đó, cô ấy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đứng yên bất động vài giây.
Vương Trạch Dự vẫn chẳng để tâm gì, thấy dáng vẻ đó của Đỗ Nhàn thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy buồn cười nên cười hì hì hỏi: “Cậu làm gì thế? Bỗng nhiên ngộ ra chân lý, bắt đầu tự trách vì không can ngăn được Khổng Thư à?”
Vừa dứt lời, Đỗ Nhàn đã sầm mặt xuống lầu, đi ra khỏi quán ăn.
Đã hiểu rõ đầu đuôi thì cô ấy phải đi nói rõ mọi chuyện với Khổng Thư, không thể để Khổng Thư cứ mơ mơ màng màng như vậy được.
Vương Trạch Dự lập tức chạy theo sau: “Ê, cậu định đi đâu vậy?”
Đỗ Nhàn tức đến mức không kìm được: “Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất bây giờ đừng nói chuyện với tôi!”
Vương Trạch Dự ngơ ngác: “Tớ lại chọc gì cậu nữa rồi?”
Hai người cứ vậy, anh một câu tôi một câu, vừa cãi nhau vừa đi ra ngoài Nhất Nhật Thực Phủ.
Lúc này mưa đã tạnh hẳn.
Khổng Thư và Thân Hướng Diễn đã rời khỏi mái hiên, đứng bên đường.
Từ vòng lặp lần trước, Khổng Thư đã có thể xác định cảm xúc dao động chính là điều kiện kích hoạt cái chết của cô.
Nhưng Thân Hướng Diễn thì hoàn toàn không biết về suy nghĩ này của cô.
Cô quay sang nhìn Thân Hướng Diễn, anh đang đi qua đi lại bên cạnh, lông mày nhíu chặt, trông rất khó hiểu.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Khổng Thư hỏi.
“Tớ đang nghĩ về chuyện vòng lặp, tớ cứ cảm thấy nó có quy luật gì đó.”
Thân Hướng Diễn dừng lại, lông mày vẫn nhíu, tiếp tục nói: “Nếu như thời gian, địa điểm và nhân vật đều không phải là điều kiện gây ra cái chết, vậy có khi nào tớ đã nghĩ sai ngay từ đầu, thực ra chẳng có điều kiện kích hoạt nào cả…”
Nghe vậy, Khổng Thư hơi mở miệng, trong đầu nghĩ ngợi đủ điều.
Thân Hướng Diễn trông rất mơ hồ, có nên nói cho anh biết suy nghĩ của mình không?
Không được!
Khổng Thư lập tức dẹp bỏ ý nghĩ đó.
Nếu cô nói ra thì sau này mỗi lần cô chết, Thân Hướng Diễn sẽ biết ngay là cô động lòng rồi.
Hơn nữa dù có nói cũng không thể giúp họ thoát khỏi vòng lặp ngay, chỉ khiến tình hình trở nên xấu hổ hơn…
Khổng Thư từ từ khép miệng lại, mím môi thành một đường thẳng.
Cô thà chết cũng không nói.
“Cậu thấy sao?” Thân Hướng Diễn đột nhiên hỏi.
Khổng Thư ngẫm nghĩ một lúc rồi bịa ra một câu nói dối: “Tớ thấy cậu nói đúng, có lẽ chẳng có điều kiện gì cả, tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau truyền tới.