Một Ngày Trốn Thoát

Chương 14: Vòng lặp (14)

“Cành cây trên đầu cậu đột nhiên gãy, rơi trúng đầu cậu đấy.” Thân Hướng Diễn nói.

Ở vòng lặp lần này, bọn họ không quay lại ngã tư đường nữa mà là thời điểm đang trú mưa dưới mái hiên.

Thời điểm quay ngược của vòng lặp lại thay đổi.

Từ vỉa hè lúc đầu, sau là ngã tư, giờ lại trở thành mái hiên trú mưa hiện tại.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại thay đổi?

Đang nghi hoặc, Khổng Thư chú ý thấy tay trái của Thân Hướng Diễn đang run rẩy không kiểm soát được: “Tay trái cậu sao vậy?”

Nghe vậy, Thân Hướng Diễn giơ tay trái lên, cố dùng sức nắm chặt mấy cái nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.

Anh nói nhẹ như không: “Vừa rồi tôi định kéo cậu, kết quả là tay bị đè dưới cành cây.”

Khổng Thư biết rõ bị đập trúng đau cỡ nào, không nhịn được nhíu mày: “Chắc đau lắm nhỉ?”

“Ừ, giống như bị vật nặng hàng vạn cân nghiền qua vậy.”

Thân Hướng Diễn ngừng lại một lúc, rồi hỏi tiếp: “Nhưng mà, mỗi lần cậu… Cũng đều đau như vậy sao?”

Khổng Thư nhún vai, nhìn ra cơn mưa xối xả ngoài mái hiên: “Nếu chết ngay thì còn đỡ, chưa kịp cảm nhận đã chết rồi. Bị xe đâm là đau nhất, vì phổi bị vỡ, mà cũng không lập tức mất ý thức. Nhưng đau đớn nhất là lần chết đuối trong cái hồ nhỏ kia, như thể kéo dài cả thế kỷ vậy… Có lẽ tôi… Sau này chắc không dám lại gần chỗ nào có nước nữa.”

Tuy chưa đến mức hoàn toàn tê liệt với cái chết nhưng những cơn đau thuần túy đó, với Khổng Thư mà nói đã không còn là vấn đề gì đáng bận tâm nữa.

Nói xong một hồi, bên cạnh vẫn không thấy ai lên tiếng.

Cô quay đầu nhìn Thân Hướng Diễn, lại thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Mỗi vòng lặp, Khổng Thư đều không có phản ứng gì quá dữ dội, điều đó khiến Thân Hướng Diễn vẫn luôn cho rằng, với cô cái chết chẳng có gì to tát.

Dù sao thì con người chưa từng trải qua, sẽ mãi mãi không thể thực sự cảm thông với nỗi đau của người khác.

Cho đến một phút trước, một cành cây chỉ to cỡ vòng eo, rơi từ độ cao chưa đầy mười mét, vậy mà lại có thể nghiền nát toàn bộ xương bàn tay trái của anh.

Nỗi đau chưa từng trải qua ấy như thể khoét tim moi xương, đau đến mức anh không thốt ra được tiếng nào.

Thân Hướng Diễn lúc đó mới thực sự hiểu rõ, mỗi lần Khổng Thư chết, hẳn là cô đã phải sợ hãi và đau đớn đến nhường nào…

Thấy anh không nói gì, Khổng Thư tưởng anh đang thương hại mình, vội nói: “Cậu không cần phải thương hại tôi! Trước đây cậu cũng nói rồi đấy thôi, dù sao chết rồi cũng sống lại được, có là gì đâu?”

Cô thà rằng Thân Hướng Diễn cứ tiếp tục châm chọc cô bằng cái miệng lưỡi sắc bén kia còn hơn là phải nhận lấy sự thương hại của anh, nếu không sẽ chỉ khiến cô cảm thấy bản thân càng thêm đáng thương, uất ức hơn mà thôi.

“Xin lỗi, trước đây tôi toàn nói những lời tự cho mình là đúng.”

Khổng Thư ngẩn người.

Thân Hướng Diễn, một người xưa nay chưa từng nói ra được câu nào tử tế bỗng nhiên lại thốt ra một câu như vậy khiến Khổng Thư cảm thấy còn khó tin hơn cả chuyện vòng lặp.

Cô quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, cẩn thận dò hỏi: “Cậu, cậu không sao chứ…”

“Tôi trước giờ chỉ nghĩ là vòng lặp trói buộc tôi mà quên mất cậu đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Bất kể cậu nghĩ thế nào, lời xin lỗi của tôi là thật lòng.” Thân Hướng Diễn đưa bàn tay trái còn đang run rẩy vào trong túi quần, lấy ra một cây kẹo mυ'ŧ.

Anh rũ mi mắt, chăm chú nhìn cây kẹo, mất một lúc lâu mới bóc được lớp giấy gói phiền toái, sau đó đưa kẹo cho Khổng Thư.

“Người ta nói, ăn đồ ngọt thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn. Nhờ phúc của vòng lặp, cây kẹo mυ'ŧ này đã quay về rồi, cho cậu đấy.”

Khổng Thư nhận lấy cây kẹo mυ'ŧ từ tay anh, cầm trong tay ngắm một lúc lâu.

Hiếm khi nghe được lời an ủi từ miệng Thân Hướng Diễn, phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là vui vẻ hay ấm lòng, mà là khóe mắt cay cay, cổ họng như nghẹn lại, có chút muốn khóc.

Cô hít sâu một hơi, cho cây kẹo vào miệng. Vị nho chua ngọt nhanh chóng lan ra trên đầu lưỡi, đè nén nỗi chua xót đang dâng lên trong cổ họng.

Một lúc sau, cả hai đều đã bình tĩnh lại.

Khổng Thư liếc nhìn chiếc điện thoại nát bét trong giỏ xe, tiếc nuối: “Tiếc cho cái điện thoại của cậu thật…”

Chỉ cần thời gian quay ngược lại sớm hơn một chút thì điện thoại của Thân Hướng Diễn cũng sẽ giống như cây kẹo mυ'ŧ kia, nguyên vẹn trở lại.

Thân Hướng Diễn: “Không sao, vòng lặp lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất thì thời gian vẫn đang tiến triển, không phải hoàn toàn không thay đổi.”

Lại một hồi im lặng.

Mưa dần nhỏ đi, chỉ thỉnh thoảng còn vài hạt rơi xuống vũng nước.

Dưới mái che mưa, hai người mang tâm sự khác nhau, chẳng ai nhắc đến chuyện đi tham dự buổi tụ họp.

Thân Hướng Diễn đột nhiên nói: “Tớ có chút không muốn vào trong nữa, cứ phải lặp lại mấy lời thoại cũ.”

Khổng Thư mím môi, khóe miệng khẽ cong lên, đúng ý cô quá rồi.

“Hay là… Mình lại ngồi thêm chút nữa?”

Thân Hướng Diễn: “Tớ thấy cũng được.”

Cùng lúc đó, trong phòng riêng, các bạn học đang vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không vì thiếu hai người mà trở nên vắng vẻ.

Chỉ là Khổng Thư không có mặt khiến Đỗ Nhàn cảm thấy không yên tâm.

Các món ăn trên bàn vô cùng phong phú, cả màu sắc, mùi vị đều hấp dẫn, bàn tròn lớn tự động xoay, các món ăn đủ loại cứ xoay đi xoay lại trước mặt Đỗ Nhàn, không ngừng thu hút sự chú ý của cô ấy.

Nhưng gần đây Đỗ Nhàn đang ăn kiêng giảm cân, chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm mong Khổng Thư mau đến để trò chuyện, giúp cô ấy phân tán sự chú ý.

Cô ấy liếc nhìn điện thoại, đã một rưỡi rồi.

Khổng Thư rốt cuộc có đến nữa không đây?

Cô ấy đã gửi đứt quãng hơn chục tin nhắn cho Khổng Thư.

Lúc đầu Khổng Thư còn trả lời, nói là đang trên đường nhưng về sau thì không trả lời nữa.

Nửa tiếng trước đã nói là đang trên đường rồi, cho dù có bò thì cũng phải tới nơi rồi chứ.

Lo Khổng Thư xảy ra chuyện, Đỗ Nhàn liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, cúi đầu tìm số điện thoại của Khổng Thư trong danh bạ.

“Đỗ Nhàn, cậu đi đâu vậy?” Vương Trạch Dự ngẩng đầu hỏi.

Đỗ Nhàn không để ý tới cậu ấy, trực tiếp đóng cửa lại, đi về phía cửa sổ tầng hai.

Ở đó gần lối cầu thang, giờ này cũng không có nhiều người, so với chỗ khác thì yên tĩnh hơn nhiều.

Sau lưng, Vương Trạch Dự không kìm nổi tò mò, cũng bước ra khỏi phòng, trong tay còn cầm nửa cái bánh bao đang ăn dở.

Cậu ấy đi đến cạnh cửa sổ, liếc thấy giao diện điện thoại của Đỗ Nhàn đang gọi cho Khổng Thư, liền không nói lời nào, trực tiếp ấn nút tắt.

“Cậu muốn chết à?” Đỗ Nhàn trừng mắt nhìn Vương Trạch Dự.

Vương Trạch Dự chớp chớp mắt vô tội, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Người cậu đang gọi đấy, chẳng phải đang đứng ngoài kia à? Còn cả tên đó nữa, nửa ngày không thấy đâu, hóa ra là đứng đó nói chuyện yêu đương…”

Đỗ Nhàn nghe vậy, vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời mưa đã tạnh hẳn, Khổng Thư đứng bên ngoài mái che mưa, bên cạnh còn có Thân Hướng Diễn.

Trong khoảnh khắc ấy, những ân oán cũ giữa Khổng Thư và Thân Hướng Diễn đồng loạt hiện về trong đầu Đỗ Nhàn, cô ấy thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh hai người vì chuyện năm xưa Thân Hướng Diễn từ chối lời tỏ tình của Khổng Thư mà cãi nhau ngoài kia nên mới đến muộn.

Đỗ Nhàn khẽ lẩm bẩm: “Xong rồi.”

Vương Trạch Dự khó hiểu: “Cái gì xong rồi?”

Đỗ Nhàn hơi hất cằm, chỉ về phía hai người ngoài cửa sổ: “Cậu không hiểu đâu, quan hệ giữa hai người họ không được tốt lắm, giờ cảnh này… Khó nói lắm.”

Không ngờ, Vương Trạch Dự chẳng hề bất ngờ, chẳng cần nghĩ đã liền buột miệng nói: “Ồ, chuyện này tớ biết rồi.”

Đỗ Nhàn ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn cậu ấy, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu biết?”

Vương Trạch Dự là học sinh năng khiếu thể thao, thường xuyên phải tập luyện nên hiếm khi có mặt ở lớp nên mấy tin đồn trong lớp cậu ấy chẳng biết được cái nào chứ càng đừng nói là chuyện giữa Khổng Thư và Thân Hướng Diễn.

Hơn nữa, với cái miệng ba hoa của Vương Trạch Dự, nếu mà biết chuyện Khổng Thư thích Thân Hướng Diễn thì sớm đã hét toáng lên khắp nơi rồi.

Vương Trạch Dự gãi gãi cổ: “Thì cũng tại Khổng Thư tự làm tự chịu thôi, cậu ấy trách ai được chứ?”

Nghe đến đây, Đỗ Nhàn lập tức cảm thấy có điều không ổn.

Sắc mặt cô ấy nghiêm lại: “Cậu nói vậy là có ý gì? Cái gì mà Khổng Thư tự làm tự chịu?”