Trong ký ức của Khổng Thư, cửa sau lớp luôn có vài cô gái lảng vảng.
Có người nhìn rất quen mắt, là khách quen, có người thì lạ lẫm, là người mới, nhưng mục đích của họ phần lớn đều giống nhau.
Đó chính là Thân Hướng Diễn.
Hoặc là muốn nhìn Thân Hướng Diễn một cái, mong anh nhớ mặt mình.
Hoặc là để tặng gì đó, hay hẹn sau giờ học cùng về.
Lần khoa trương nhất là vào giờ tự học buổi tối.
Một cô gái đã mua cả một túi đầy kem, đưa từ cửa sau cho bạn ngồi cuối lớp, sau đó từng người chuyền tay nhau, cuối cùng đến tay Thân Hướng Diễn.
Vài chục cây kem, Thân Hướng Diễn tất nhiên không thể ăn hết một mình nên đã chia cho cả lớp.
Khổng Thư cũng có phần.
Cô nhận được một cây kem vị táo đỏ.
Cô bị dị ứng với các loại táo.
Nếu cô ăn vào, chưa được nửa tiếng, miệng cô sẽ sưng như khỉ miệng rộng, không đau đớn gì mà trực tiếp trở thành mỹ nhân môi dày đang thịnh hành ở phương Tây.
Món kem đó cô không có phúc để hưởng, cũng chẳng muốn hưởng.
Nếu có thể, cô đã muốn ngay lúc nhận được cây kem liền ném mạnh vào thùng rác rồi hiên ngang hô to: “Cô gái khác tặng Thân Hướng Diễn, tôi, Khổng Thư, không thèm ăn!”
Nhưng vì tôn trọng thành quả lao động của bác nông dân, giữ gìn từng hạt thóc, cô lặng lẽ đưa cây kem cho bạn cùng bàn lúc ấy là Đỗ Nhàn.
Đỗ Nhàn cảm động vô cùng khi nhận lấy cây kem, kết quả vừa xé bao bì ra thì đã bị Vương Trạch Dự, người từ lâu đã mưu tính lao tới cắn mất nửa cây.
Hai người rượt đuổi một vòng quanh lớp, Đỗ Nhàn tức giận ngút trời, như thể muốn đồng quy vu tận với Vương Trạch Dự.
Từ đó Vương Trạch Dự cũng có thêm một biệt danh.
Sát thủ kem.
Nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh Thân Hướng Diễn từng xuất hiện rất nhiều cô gái nhưng người khiến Khổng Thư cảm thấy bất an chỉ có một, Trần Thoại Thư.
Trần Thoại Thư là học sinh chuyển đến lớp A1 vào học kỳ đầu năm lớp 12.
Ngày đầu tiên chuyển đến, vì ngoại hình ngọt ngào đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ ở trường Trung học Nghi Xuyên, thêm vào đó Trần Thoại Thư nói chuyện dịu dàng, nụ cười khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Ngay cả Khổng Thư cũng không khỏi tim đập rộn ràng vì cô ta.
Cô đặc biệt để ý đến Thân Hướng Diễn ngồi ở hàng ghế cuối lớp.
Khi ấy, Thân Hướng Diễn ngồi ở chỗ mình, chống cằm chán chường nhìn Trần Thoại Thư đang tự giới thiệu trên bục giảng, không biết đang nghĩ gì.
Không biết là nghĩ gì nhưng Khổng Thư vẫn chẳng thể vui nổi.
Lúc Trần Thoại Thư mới chuyển tới, Khổng Thư chỉ thấy trong lớp lại có thêm một cô gái xinh đẹp, là chuyện tốt.
Cho đến một ngày, cô liên tục nghe thấy tên Thân Hướng Diễn từ miệng Trần Thoại Thư.
“Thân Hướng Diễn đâu? Có ai thấy Thân Hướng Diễn không?”
“Thân Hướng Diễn! Câu này tớ không biết làm, cậu dạy tớ với!”
“Thân Hướng Diễn, tiết thể dục sau, tớ muốn chơi thử bóng rổ của cậu!”
“Thân Hướng Diễn…”
Từ lúc đó, mỗi lần nghe Trần Thoại Thư gọi tên Thân Hướng Diễn, Khổng Thư lại không kìm được mà cau mày, cả người bực bội.
Cô biết rõ mình và Thân Hướng Diễn sẽ không có kết quả gì, nhưng lại luôn lo rằng Thân Hướng Diễn sẽ có kết quả với người khác…
“Không thấy hai người quay lại, tớ tưởng có chuyện gì nên ra ngoài tìm.”
Giọng của Trần Thoại Thư cắt ngang dòng hồi tưởng của Khổng Thư.
Cô lặng lẽ dịch sang một bên, chừa ra một chỗ trống cho Trần Thoại Thư.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Dù sao thì Thân Hướng Diễn cũng đã cực kỳ ghét cô rồi, cô làm gì cũng vô ích, chi bằng đóng vai Bồ Tát một lần, tích chút công đức cho mình.
Chỉ mong lần sau chết cho gọn.
Nhưng Thân Hướng Diễn lại không hiểu cô đang nghĩ gì, cũng dịch người theo cô, lại ngồi vào đúng chỗ cô vừa mới chừa ra.
Cô nhúc nhích, anh cũng nhúc nhích.
Khổng Thư bất lực, dứt khoát không nhúc nhích nữa.
Trời có mắt, đây đâu phải cô không nhường, là có người đầu óc không xoay chuyển nổi, chẳng đáng trông mong gì.
“Hai cậu làm gì ở đây vậy?” Trần Thoại Thư nhìn Khổng Thư, mỉm cười hỏi.
Khổng Thư hắng giọng: “Vừa nãy bọn tớ đứng trên tầng hai, có con chim đâm vào cửa kính…”
“Á!”
Trần Thoại Thư chú ý tới bùn đất trên tay Thân Hướng Diễn, kêu lên kinh hãi.
Cô ta hoàn toàn phớt lờ Khổng Thư, quan tâm hỏi: “Thân Hướng Diễn, tay cậu sao thế này?”
Những lời vừa đến bên miệng của Khổng Thư lại nuốt hết trở vào.
Xem ra Trần Thoại Thư vốn dĩ chẳng muốn nghe cô nói, vậy thì tốt thôi, cô cũng chẳng muốn tốn lời.
Thế là, Khổng Thư chống một tay lên hông, nghiêng đầu ngắm cảnh, không nhìn hai người bên cạnh nữa.
“Không sao, chỉ dính chút bùn thôi.”
Thân Hướng Diễn liếc nhìn bàn tay mình rồi quay đầu nhìn sang Khổng Thư.
“Khổng Thư, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Để tớ xem giúp cậu!” Trần Thoại Thư lập tức cầm điện thoại lên, mở khóa, rồi giơ điện thoại ra trước mặt Thân Hướng Diễn.
Nhưng ánh mắt của Thân Hướng Diễn lại rơi vào bàn tay đang chống nạnh của Khổng Thư, anh vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, nhấc lên trước mặt, nhìn đồng hồ trên cổ tay cô.
Bên cạnh, Trần Thoại Thư chết sững, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Bỏ tay xuống cũng không được, giơ tay lên cũng không xong.
Khổng Thư kinh ngạc trợn to mắt.
Chuyện gì thế này?
Tại sao không nhìn điện thoại của Trần Thoại Thư mà cứ nhất định phải xem đồng hồ của cô?
Chết rồi, tay, tay, tay… lại bị đυ.ng rồi…
Khổng Thư chớp mắt, nuốt nước bọt, cố giữ nhịp tim ổn định.
Chỉ là chạm vào cổ tay thôi mà.
Cô bây giờ không còn là cô của mấy tiếng trước nữa rồi, hiện tại có thể thản nhiên đối mặt với sự tiếp xúc của Thân Hướng Diễn…
Tim vẫn đập với nhịp bình thường, không loạn cũng không nhanh, rất tốt.
“Hai giờ hai mươi, tôi nói đúng mà, chim sẻ căn bản không phải điềm báo gì hết, cậu xem không phải cậu vẫn sống tốt đấy sao?”
Thân Hướng Diễn nói rồi buông cổ tay cô ra, nghiêng mặt nhìn cô, khóe môi cong lên đầy tự tin, trong đôi mắt đào hoa xưa nay luôn phẳng lặng cũng hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, vô cùng đẹp đẽ.
“Hai cậu đang nói gì vậy?”
Trần Thoại Thư lúng túng buông tay xuống, hoàn toàn không hiểu câu nói của Thân Hướng Diễn.
Chỉ có Khổng Thư mới hiểu được lời đó.
Tất cả những gì liên quan đến “vòng lặp” đều vô hình trở thành bí mật giữa Khổng Thư và Thân Hướng Diễn, chỉ có hai người họ mới hiểu được nhau.
Cô và Thân Hướng Diễn… Đã có bí mật chung rồi sao?
Thình thịch!
Đột nhiên, tim Khổng Thư lỡ mất một nhịp.
Xong rồi.
Cô lại rung động rồi.
Khổng Thư vội vàng lùi về sau mấy bước, trong lòng hoang mang lo sợ.
Lần này… Cô sẽ chết bằng cách nào đây?
Kết quả, còn chưa kịp lùi được hai bước, một nhánh cây to từ trên cao bất ngờ gãy rơi thẳng xuống, đập trúng đầu Khổng Thư.
Ngay lập tức, trước mắt cô tối sầm, mất hết ý thức.
Khổng Thư chết lần thứ chín.
Rào ——.
Mưa lớn đổ ầm ầm lên mái hiên che mưa phía trên đầu, tiếng mưa dày đặc khiến tai ù đi.
Bộ não mơ hồ của Khổng Thư dần dần tỉnh táo lại, tầm nhìn mờ nhòe cũng bắt đầu rõ ràng, cô đờ đẫn nhìn màn sương mù trước mặt, đầu óc trống rỗng mấy giây.
Ngay sau đó, Khổng Thư hít sâu một hơi lạnh, lúc này mới phản ứng lại —— Cô vừa chết rồi.
Tích đức quả thật có tác dụng, chết rất nhanh gọn, gọn đến mức cô còn không biết mình đã chết thế nào!
“Khổng Thư, cậu không sao chứ?”
Phía sau vang lên giọng của Thân Hướng Diễn, mang theo chút run rẩy yếu ớt.
Khổng Thư quay đầu nhìn Thân Hướng Diễn, anh đang đứng cạnh chiếc xe đạp, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Cô hơi mơ hồ: “Vừa rồi tôi chết kiểu gì vậy?”