Một Ngày Trốn Thoát

Chương 30: Vòng lặp (30)

“Cậu nói thử xem.” Giọng của Khổng Thư đột nhiên khàn đi đôi chút, cô thực sự tò mò không biết lý do gì khiến Thân Hướng Diễn lại ghét cô đến vậy.

Thân Hướng Diễn cuối cùng cũng chịu rút tay ra khỏi túi áo: “Năm lớp 12, buổi học tối ngày 16 tháng 4, Vương Trạch Dự nghe thấy cậu nói chuyện với Đỗ Nhàn.”

Trong lúc Thân Hướng Diễn nói, Khổng Thư nhanh chóng lục tìm ký ức về buổi học tối ngày 16 tháng 4 hai năm trước, rốt cuộc cô đã nói gì với Đỗ Nhàn.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô tối sầm, từ bỏ việc cố nhớ.

Bình thường ai lại đi nhớ chuyện như thế chứ?

Cô im lặng, lặng lẽ lắng nghe lời Thân Hướng Diễn.

Thân Hướng Diễn: “Vương Trạch Dự nói cậu thua trò thật hay thách, hình phạt là phải tỏ tình với tôi.”

Khổng Thư kinh ngạc vô cùng: “Sao có thể?”

Chỉ thấy anh gật đầu nhè nhẹ: “Ban đầu tớ cũng không tin nhưng sau kỳ thi đại học cậu thật sự đã tỏ tình, nên tớ tin rồi.”

Ký ức về buổi học tối ngày 16 tháng 4 lớp 12 đột nhiên ùa về, Khổng Thư lập tức nhớ ra mình và Đỗ Nhàn khi đó đã nói gì, cũng hiểu ra hiểu lầm mà Đỗ Nhàn đã định nói với cô trong vòng lặp trước.

Tên Vương Trạch Dự chết tiệt này…

“Vậy rốt cuộc cậu và Đỗ Nhàn đã nói gì mà khiến Vương Trạch Dự hiểu nhầm là cậu thua trò chơi mới tỏ tình với tớ?” Thân Hướng Diễn khá kiên nhẫn, trong mắt còn mang theo ý cười, có vẻ tâm trạng anh đang rất tốt.

So với Thân Hướng Diễn, sắc mặt Khổng Thư lại có phần ảm đạm, cảm giác như có gì đó nghẹn nơi l*иg ngực, rất bức bối.

Cô mím môi, giải thích: “Thật ra là Đỗ Nhàn nghĩ ra một cách, nếu tôi tỏ tình mà bị cậu từ chối thì có thể nói là vì thua trò thật hay thách, như vậy sẽ đỡ xấu hổ hơn.”

Thân Hướng Diễn: “Vậy tại sao lúc đó cậu không nói mình thua trò chơi?”

Khổng Thư: “Vì tôi vốn không định dùng cách mà Đỗ Nhàn đề nghị.”

Thân Hướng Diễn ngạc nhiên: “Tại sao không dùng? Cách đó đúng là rất hay, có thể giảm bớt sự ngượng ngùng mà.”

Khổng Thư buột miệng: “Vì điều đó sẽ khiến người bị tỏ tình cảm thấy ngượng.”

Cô nhìn con đường sau cơn mưa trở nên sạch sẽ như mới, ánh mắt lơ đãng, khẽ nói: “Tôi đâu có sợ bị từ chối, chỉ là muốn chân thành nói ra lòng mình, không muốn để lại điều gì tiếc nuối.”

Nghe đến đây, khóe môi Thân Hướng Diễn càng cong lên rõ rệt, đến chính anh cũng không nhận ra.

“Xem ra… là lỗi của tớ rồi.” Thân Hướng Diễn khẽ hắng giọng: “Trách tớ chưa hiểu rõ tình hình đã từ chối cậu.”

Khổng Thư hơi nhướng mày, ánh mắt chuyển sang nhìn Thân Hướng Diễn: “Thật ra cũng không sao, nếu cậu từ chối quá dịu dàng, có khi tôi còn không buông được. Nhưng cậu nói lời dứt khoát, tôi lại lập tức hết hy vọng.”

Cô đứng mỏi lưng, liền ngồi xuống chiếc ghế dài trước nhà hàng nghỉ ngơi.

“Vậy bây giờ cậu không thích tớ nữa à?”

Thân Hướng Diễn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, giữa hai người vẫn chừa một khoảng cách khá lớn, ngồi thêm hai người nữa cũng không thành vấn đề.

“Nói nhảm, tôi cũng có lòng tự trọng đấy, được không?” Khổng Thư cau mày không vui: “Lúc đó cậu nói với tôi như vậy, sao còn có thể tiếp tục thích chứ?”

Khổng Thư từng nghĩ, đã quyết định buông bỏ chấp niệm với Thân Hướng Diễn thì sẽ không nhặt lại nữa, sự rung động trong những vòng lặp trước, rốt cuộc cũng không thể tạo nên sóng gió gì.

Thích Thân Hướng Diễn thật sự rất mệt mỏi, những tủi thân tích tụ suốt ba năm ấy cô không muốn nếm lại lần nữa, Thân Hướng Diễn vốn không thuộc về cô thì hà tất gì phải tự chuốc lấy khổ sở.

Sợ Thân Hướng Diễn không tin, cô lại bổ sung một câu: “Đã qua hai năm rồi, ai mà ngốc nghếch nhớ mãi một người suốt hai năm chứ, tôi thì không đâu…”

Nghe vậy, Thân Hướng Diễn cụp mắt xuống, không nói gì.

Hai người cứ thế ngồi lặng trên ghế dài, nhìn vào khoảng không, rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Thân Hướng Diễn chống khuỷu tay lên đầu gối, đưa tay về phía cô, rồi bất ngờ lật tay lại, trong lòng bàn tay như ảo thuật xuất hiện một cây kẹo mυ'ŧ, vẫn là vị nho lần trước.

“Vòng lặp vẫn chưa kết thúc, giờ chúng ta như châu chấu trên cùng một sợi dây, hiểu lầm đã phá giải rồi, có thể khôi phục quan hệ bạn học không? Kẹo mυ'ŧ này coi như là quà xin lỗi đi.”

Bạn học à…

Ừm, làm bạn học cũng khá tốt…

Nhìn cây kẹo mυ'ŧ đã sống sót qua biết bao vòng lặp vẫn còn nguyên vẹn trong tay anh, Khổng Thư khẽ mỉm cười, thoải mái nhận lấy: “Cây kẹo này đúng là đã phát huy hết giá trị của nó rồi.”

Lần này, cô dễ dàng xé được vỏ bọc của cây kẹo, đưa vào miệng, nếm được vị ngọt, tâm trạng cũng tốt hơn.

Thân Hướng Diễn đan mười ngón tay lại, đặt trước miệng, bắt đầu nhìn vào một chỗ ngẩn người, chìm vào suy nghĩ.

Nhớ ra điện thoại của anh bị hỏng, Khổng Thư liền nhắc nhở: “Lần này vòng lặp quay lại ba giờ đúng, thời gian lại tiến về phía trước rồi.”

Nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Tớ từng xem một bộ phim, nhân vật chính cũng rơi vào vòng lặp, sau đó bằng cách phá giải vụ án, vòng lặp liền kết thúc. Liệu có phải nếu chúng ta tìm được hung thủ thì vòng lặp cũng sẽ chấm dứt không?”

Dường như cảm thấy lời cô nói có lý, Thân Hướng Diễn nhìn cô bằng ánh mắt tán đồng: “Cũng không thể loại trừ khả năng này.”

Tuy không thể hoàn toàn chắc chắn rằng tìm ra hung thủ sẽ giúp họ thoát khỏi vòng lặp nhưng đây cũng là điều duy nhất hiện giờ khiến họ cảm thấy có hy vọng.

Hai người cùng quan điểm, lập tức ăn ý, như thể đã nhìn thấy ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm. Thế nhưng, ánh sáng đó lại tối sầm đi ngay lập tức.

Bởi hiện giờ những manh mối họ biết được quá ít. Một là hung thủ có thể quan sát tình hình xung quanh chiếc xe BMW và tùy ý điều khiển vụ nổ. Hai là… không có hai, những điều còn lại đều mơ hồ, không rõ ràng.

“Cậu nói xem…” Khổng Thư hỏi: “Tại sao hung thủ lại đỗ xe ở đây?”

Thân Hướng Diễn điềm tĩnh đáp: “Có thể là để thuận tiện tiêu hủy thi thể. Xe nổ tung, thi thể bên trong bị thiêu thành tro, cảnh sát sẽ rất khó điều tra.”

“Nhưng cảnh sát chỉ cần tra biển số xe, chẳng phải sẽ biết xe của ai sao?”

Biển số là “Nghi C9526”, cô đã nhìn không biết bao nhiêu lần, đến mức thuộc lòng luôn rồi.

Câu hỏi này khiến Thân Hướng Diễn im bặt vài giây, anh cúi đầu suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Có lẽ xe này không phải của hung thủ.”

Câu này dường như cũng là đang nói cho chính anh nghe. Anh đứng dậy khỏi băng ghế dài: “Lúc trước tớ kiểm tra xem trên xe có chất nổ không, qua kính chắn gió phía trước có nhìn thấy phía trước ghế phụ có đặt một khung ảnh, tớ muốn đi xem thử.”

Nghe vậy, Khổng Thư liền hiểu đã đến lúc cô phát huy tác dụng. Cô phủi nhẹ váy, sau đó mạnh mẽ đứng dậy, cằm hơi ngẩng lên: “Đi thôi.”

Không có cô thì không thể vào vòng lặp được.

Khi đi đến gần chiếc BMW, Khổng Thư vẫn không dám nhìn vào ghế sau, dù có giấy dán kính che chắn nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rờn rợn.

Trên cửa sổ xe chỗ ghế phụ có khoảng một phần năm là hoàn toàn trong suốt, không dán giấy kính. Thân Hướng Diễn nhìn qua kính vào trong để xem khung ảnh nhưng vì góc nhìn bị lệch, thêm vào đó mặt kính của khung ảnh phản chiếu ánh sáng nên hoàn toàn không thấy rõ ảnh bên trong là gì.

“Thấy được không?” Cô hỏi.

“Không, nhìn không rõ.” Thân Hướng Diễn đáp.

Lời vừa dứt, xe liền phát nổ.



“Đúng là tức chết mà!”

“Lần đầu tiên tớ thấy Vương Trạch Dự chướng mắt như vậy!”

Giọng của Đỗ Nhàn vang lên bên tai.

Lại quay về thời điểm ba giờ đúng.

Khổng Thư giơ tay ngoáy ngoáy tai, sau đó vỗ vai Đỗ Nhàn: “Cậu thấy cậu ta chướng mắt thì nên đấm một cái, đá một phát cho bay luôn, khiến cậu ta về nhà cũng không tìm nổi cửa nhà mình ở đâu.”

Hửm?

Đỗ Nhàn nhất thời chưa phản ứng kịp.

Trước giờ Khổng Thư luôn là người khuyên cô ấy đừng tức giận, sao giờ lại trở thành người châm lửa như thể hận không thể xé xác Vương Trạch Dự thành trăm mảnh?

Không để Đỗ Nhàn nghĩ nhiều, Khổng Thư liền dùng lý do cũ, ôm bụng giả vờ đau để Đỗ Nhàn rời đi trước.

Sau khi Đỗ Nhàn rời đi, cô ở lại sảnh nhà hàng chờ thêm một lát. Bên ngoài có Thân Hướng Diễn trông chừng, cô không lo sẽ có bạn học nào đó lại gần chiếc xe kia.

Trước giờ Thân Hướng Diễn nói năng rất có sức thuyết phục, lúc này đã thúc giục các bạn cùng lớp nhanh chân hơn. Mọi người cũng đang háo hức được quay lại ngôi trường cũ sau hai năm xa cách, không ai nghi ngờ gì, vui vẻ nói cười rẽ sang con đường khác.

Khi Khổng Thư bước ra khỏi nhà hàng Nhất Nhật Thực Phủ, bên ngoài đã không còn ai, Thân Hướng Diễn cũng đang thúc ép Vương Trạch Dự đi đến khúc cua.

Khổng Thư đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào cây búa sắt to đặt ở cửa siêu thị. Nảy ra ý tưởng, cô liền nhân lúc ông chủ không để ý, cúi thấp người, lén lút kéo cây búa lớn đi.