Video dừng tại đây.
Dù là xem lại đoạn video đã phủ bụi nhiều năm, lửa giận trong lòng Tống Ninh Vãn vẫn bốc cao ba thước, tức đến run người.
Chuyện này biết giải thích sao đây?
Khoé miệng Carril cứng đờ, cậu không ngờ camera đã bị phá nát bấy vẫn có thể được khôi phục như cũ.
Mà bao lâu nay, thầy vẫn luôn giữ nó.
Thế chẳng phải là đêm nào thầy cũng sẽ len lén nhìn cậu sao?
Nghĩ đến đây, Carril không khỏi hưng phấn: "Thầy ơi..."
Tống Ninh Vãn tát cậu một cái: "Cho em cơ hội cuối cùng, không được sinh ra tư tưởng lệch lạc nữa, càng không được nghĩ đến việc rời khỏi nơi này."
Từ khi tạo ra Carril, Tống Ninh Vãn chưa từng để cậu rời khỏi biệt thự, đừng nói đến việc ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Vậy nên, bất mãn và phản nghịch là điều khó tránh.
Vì chuyện này, Tống Ninh Vãn luôn nhẫn nại với cậu hơn người khác.
Chỉ không ngờ sự nuông chiều thái quá lại khiến đứa nhỏ càng ngày càng lệch lạc, tâm tư cũng ngày càng méo mó.
Carril lập tức cất lời: "Em không muốn rời đi, em muốn mãi mãi ở bên thầy, em ghét tất cả sinh vật, kể cả vật chết có thể ở bên cạnh thầy."
Câu này có thật hay không thì không rõ, Tống Ninh Vãn cũng chẳng bận tâm, chỉ nói ra câu phá hỏng bầu không khí nhất trong đêm nay: "Thay bộ đồ khác cho tôi."
Mặc đồ hầu gái đến nghiện rồi đấy à?
"Thay ở đây luôn à thầy?" Carril nghiêng đầu hỏi.
"Về phòng em." Tống Ninh Vãn giục học trò trở về phòng càng sớm càng tốt, sau đó mới dời mắt sang Ảnh.
Ảnh vừa xem xong một màn long trời lở đất, lập tức đứng dậy chào theo tư thế quân đội: "Thầy! Xin thầy chỉ dạy!"
Tống Ninh Vãn gật đầu, hai người ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề: "Khi nào em mới nộp tác phẩm cơ khí cho tôi?"
Ảnh nghe vậy đứng dậy ngay, mím môi không nói gì.
"Ngày mai giao cho tôi, để tôi xem em tiến bộ thế nào." Tống Ninh Vãn nói.
"Vâng!" Ảnh lớn tiếng đồng ý, sau đó ý thức được mình không thể rời khỏi đây, thế là nhìn sang Tống Ninh Vãn, dè dặt ngồi xuống lại.
Khí thế của Tống Ninh Vãn quá mạnh, người bình thường đứng trước mặt anh chẳng dám thở mạnh.
"Em có hận em ấy không?"
Ảnh ngẩn ra, lắc đầu: "Không đâu, tuy Carril rất ghét em, nhưng cậu ta là người thầy quan tâm mà."
Sao nghe câu này cứ thấy kỳ kỳ vậy?
Tống Ninh Vãn nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Năm nay em đã khám sức khỏe chưa?"
"Hở? Rồi ạ." Ảnh gật đầu: "Sao vậy thầy?"
"Không có gì." Tống Ninh Vãn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này hơi ngốc nghếch, e là đầu óc có vấn đề thật.
Người ta muốn gϊếŧ em ấy, mà em ấy vẫn ngơ ngác thế này.
"Em nói thật đi." Tống Ninh Vãn nghiêm túc.
"Hả? À..." Ảnh ngẩn người, rồi từ từ kể ra những chuyện cũ không muốn ai biết.
"Thầy cũng biết mà, bố mẹ em qua đời lúc em còn nhỏ xíu. Họ giao em cho thầy, tuy thầy hơi không đáng tin, để robot bảo mẫu chăm em lớn, nhưng em vẫn rất biết ơn thầy đã cưu mang em." Ảnh không ý thức được mình nói sai chỗ nào, tiếp tục: "Thầy bận rộn nhiều việc, chỉ có dịp nghỉ lễ mới rảnh rỗi trở về. Bình thường chỉ có em và Carril sống nương tựa nhau, cậu ta không ưa em thì sẽ mắng em ngu xuẩn. Nhưng trừ chuyện muốn chôn sống em ra, cậu ta cũng không tệ lắm."
"..." Tống Ninh Vãn xác định rồi, đứa nhỏ này thật sự bị ngốc.
"Có lần tự dưng nhà bị cháy lớn, em kẹt trong phòng ngủ chưa kịp chạy ra, là cậu ta ôm em xông qua biển lửa, mặt cũng bị hủy." Ảnh mỉm cười: "Thưa thầy, cậu ta cũng từng nấu cơm cho em, dù ăn chẳng ra sao."