Sau Khi Thành Thần Trong Vùng Đất Hoang Tàn, Học Trò Nhà Tôi Vừa Yêu Vừa Hận

Chương 4

Gọi tên người ta cũng sai.

Tống Ninh Vãn cúi người, đưa tay ra, kết quả Carril cực kỳ tự giác, quỳ gối bò tới trước, áp mặt vào lòng bàn tay thầy, cọ một cái, nheo mắt đầy thích thú.

"Tôi hỏi một lần cuối cùng, em đã biết mình sai ở đâu chưa?" Tống Ninh Vãn bóp lấy xương quai hàm đã vỡ, cố ý dùng chút sức.

Carril vô thức né tránh, nhưng lại bị bóp cổ.

"Ảnh là con người, mạng sống là trên hết. Em gạt bỏ suy nghĩ đó của mình đi, nếu em ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự mình moi tim em ra."

"Em hiểu chưa?" Dĩ nhiên Tống Ninh Vãn biết Carril sẽ không nhượng bộ dễ dàng, thế nên giữ lấy đầu thiếu niên ép cậu gật đầu.

"Em không hiểu." Carril không xin tha hay khóc lóc nữa, mà dùng đôi mắt xinh đẹp nóng bỏng nhìn chằm chằm Tống Ninh Vãn.

Cái cổ bị thầy bóp lấy không hiểu sao lại nóng ran ngay lúc này, Carril hất tay Tống Ninh Vãn ra, đứng dậy.

"Sao từ trước đến giờ thầy không chịu để ý đến em? Em cũng ngoan ngoãn thế mà." Carril đỏ mắt, có lẽ vì màu mắt vốn đã đỏ sẵn rồi.

"Em học hết mọi thứ của con người, chỉ mong được thầy rủ lòng thương xót, như khóc vì em chẳng hạn." Carril chạm lên gò má, phát hiện hàng mi dưới khóe mắt đã bị nước mắt thấm đẫm từ lâu.

"Con người cũng thích kẻ yếu sao ạ? Lúc thấy em khóc, trong lòng thầy đang nghĩ gì?" Carril không hiểu.

Rốt cuộc tên nhóc ranh này xem được thứ linh tinh gì trên mạng vậy?

Tống Ninh Vãn lạnh lùng nhìn sang: "Em muốn tôi vui để làm gì?"

"Em là vật sở hữu của riêng thầy, chẳng lẽ không nên làm thầy vui sao?" Carril chọn cách rũ mắt, tỏ vẻ yếu thế: "Thầy ơi, từ nhỏ đến lớn không ai dạy em điều gì, chỉ có thầy thôi. Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thầy đừng bỏ rơi em được không ạ?"

Bóng dáng thiếu niên dưới ánh đèn quá đỗi cô độc, cậu cúi đầu không nói gì nữa, như thể thật sự thừa nhận mình sai.

Cảnh này quá quen thuộc, mặt Tống Ninh Vãn không cảm xúc, anh điều khiển màn hình điện tử, mở một đoạn video.

Mấy năm trước.

Đó là Carril khi còn bé, còn chưa cao bằng bàn ăn, lúc phạm sai lầm thì nhào vào lòng Tống Ninh Vãn mà khóc: "Đừng bỏ rơi em mà, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm sai nữa đâu."

Hồi đó Tống Ninh Vãn còn trẻ người non dạ, lại quá mềm lòng.

Nhìn phòng khách bị nổ tan hoang, anh nghiến răng nén giận.

Nhưng lại không đành lòng thấy đứa nhỏ khóc lóc trong lòng mình, thế là dè dặt xoa gáy Carril, dịu giọng an ủi: "Không trách em."

"Thầy tốt quá!" Còn chưa kịp phản ứng, Carril đã đổi sắc mặt nhanh như chớp, dụi đầu vào ngực Tống Ninh Vãn, mặt mày rạng rỡ.

Tống Ninh Vãn: "?"

Vậy mà, trong vòng một giờ anh rời đi.

Đứa nhỏ cười tươi lắp bom vào từng góc khuất không ai để ý, đánh thức Ảnh đang ngủ say.

Carril cười tủm tỉm nhét một cái điều khiển từ xa vào tay Ảnh, chỉ là lúc đó Ảnh còn nhỏ, chẳng hiểu gì, nên ngơ ngác bấm nút.

"Ầm" một tiếng! Phòng khách sập.

Ảnh khóc òa, còn Carril thì cười phá lên.

Mãi đến buổi tối Tống Ninh Vãn về nhà, trông thấy cảnh tượng này.

Carril khóc lóc lao vào lòng anh, tủi thân mách lẻo: "Thầy ơi, là Cảnh làm đó!"

Ban đầu Tống Ninh Vãn còn bán tín bán nghi, đến khi lén trích xuất lại camera, phát hiện thiết bị bị phá hoại có chủ đích.

Nhưng Tống Ninh Vãn là ai chứ? Một cái camera cỏn con, chưa tới nửa tiếng đã được anh khôi phục.

Nhìn nội dung trong đoạn ghi hình, anh trầm ngâm.

Thằng nhãi ranh này!!!