"Vậy nên em xin tha cho em ấy?" Tống Ninh Vãn hỏi.
Ảnh lắc đầu: "Cậu ta tốt với em mà lại muốn gϊếŧ em, nên đôi bên cùng huề. Em xin tha là vì thầy, Carril rất quan trọng với thầy, em không muốn thầy khó xử."
Đây mới là đứa trẻ ngoan! Sau này Tống Ninh Vãn nhất định sẽ dành nhiều tâm tư hơn cho Ảnh.
Sau chuyện đó, Tống Ninh Vãn nhận được một cuộc điện thoại chẳng đầu chẳng đuôi.
Dạo gần đây, anh ít khi ra ngoài công tác, cố ý để dành nhiều thời gian hơn dạy dỗ các học trò.
Điều này khiến bầu không khí giữa ba người trong nhà ngày càng kỳ quái.
Lúc ăn cơm, trên bàn bày ba bát chất lỏng đen kịt, sánh đặc.
Mùi vị khó tả cứ thế bốc lên.
Tống Ninh Vãn thực sự không có khẩu vị, cau mày không nói lời nào.
Thế mà Ảnh lại dùng đũa đảo đảo bát thuốc độc đó, ghét bỏ: "Thứ gì vậy trời!"
"Cháo trắng." Carril chủ động đứng dậy, múc thêm vài muỗng cháo cho vào bát của Tống Ninh Vãn.
Cậu ân cần đưa tới, định đút cho anh: "Thầy ơi, thầy nếm thử đi ạ."
"Chẳng phải cậu nói sẽ không bỏ độc vào sao? Carril cậu là đồ dối trá!" Ảnh không thể nhìn thẳng vào món ăn bị ninh đến mức đen nâu ấy, giận dữ.
Cậu ấy ăn cái thứ này thì thôi, sao thầy cũng phải chịu khổ theo cậu ấy?
"Lẽ ra tôi phải để cậu trúng độc chết tươi mới phải..." Carril liếc mắt nhìn qua, vừa quay đầu lại đã chạm ánh mắt Tống Ninh Vãn.
"Sao vậy thầy?" Carril giả vờ không hiểu, múc thêm một muỗng, đưa tận miệng Tống Ninh Vãn.
Tống Ninh Vãn giật lấy bát, đặt sang một bên, bảo Carril ngồi xuống ghế.
"Thầy ơi?"
Bị Carril gọi như thế, Tống Ninh Vãn mới hoàn hồn, cảm thấy chuyện này thật khó mở lời.
Dẫu sao cũng là chuyện hệ trọng.
"Carril, em phải chuẩn bị tinh thần." Giọng anh nghiêm túc.
"Ở nước ngoài có người ra giá rất cao để mua em."
"Hử?" Nụ cười trên mặt Carril đông cứng lại, nét mặt vặn vẹo từng chút, như không thể tin được.
Thứ rác rưởi gì mà cũng đòi xứng?
Có điều, Carril lại nghĩ có khi nào Tống Ninh Vãn đang hù dọa cậu không?
Thế là cậu nở nụ cười ghê rợn: "Xem ra Carril cũng được săn đón quá nhỉ? Vậy thầy có đồng ý không?"
Nụ cười giả dối, hiểm độc kia thật khó khiến người ta không hoài nghi rằng nếu Tống Ninh Vãn gật đầu, căn nhà này sẽ chẳng còn chút bình yên.
"Sao lại không đồng ý?" Tống Ninh Vãn hỏi ngược lại.
Carril là người mô phỏng loại bầu bạn đầu tiên do anh chế tạo ra.
Thời kỳ Địa Cầu cổ xưa, trời trong mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, loài người sống cuộc đời an cư lạc nghiệp.
Nhưng ai có thể ngờ dị thú lại đột phá phòng tuyến thung lũng, tràn vào biên cảnh, sử sách gọi là đại loạn thú biến.
Phần lớn thanh niên nhiệt huyết đều dấn thân vào nghiên cứu và thám hiểm, chiến đấu chống lại dị thú, vậy nên khi ấy rất nhiều đứa trẻ bị bỏ lại trong nhà, không người chăm nom.
Tống Ninh Vãn bèn nghiên cứu ra người mô phỏng nuôi dạy trẻ nhỏ, chẳng rõ lập trình nào bị lỗi mà kết quả lại tạo ra kẻ tai quái như hiện giờ.
Các viện nghiên cứu khoa học nước ngoài từng nhiều lần đề nghị anh bán lại quá trình chế tạo và dữ liệu nghiên cứu về Carril với giá cao cho họ, nhưng Tống Ninh Vãn chưa từng đồng ý.
Không phải vì lo ngại bí mật bị đánh cắp, mà bởi Carril quá mạnh mẽ, sở hữu tế bào não thiên tài vượt xa người thường và tư duy độc lập ác tính, thân thể lại bất tử bất diệt, trừ khi khiến trái tim kim loại của cậu ngừng đập.