Nhìn kỹ lại thì hóa ra Vương Tình đã chạy ngược về sau cả ba bốn chục mét!
Làm gì có chuyện Vương Tình là người yếu bóng vía? Dám kéo người đi thẳng vào trung tâm thể thao, chắc chắn là có võ phòng thân rồi.
Hóa ra bố cô ấy là fan phim hành động, nhưng vì thân hình quá nhỏ bé nên bèn lấy một bà vợ cao to vạm vỡ để... bù trừ. Ông trời đúng là không phụ lòng người, cho ông ấy một cô con gái cưng y hệt mong muốn: vóc dáng di truyền từ mẹ, đam mê võ nghệ thừa hưởng từ bố.
Hai bố con như cá gặp nước, từ nhỏ Vương Tình đã học đủ các thể loại võ, nghỉ hè là xách ba lô đi trại hè sinh tồn mạo hiểm. Sau này, ung dung đậu đại học top đầu ở thành phố S bằng suất tuyển thẳng võ thuật.
Vương Tình đúng là người tài giỏi, lại mang phong thái đại hiệp: không kiêu căng, không thích khoe mẽ. Đá bay vài con zombie, phát hiện cây gậy trong tay chẳng đâm thủng nổi đầu tụi nó, cô ấy lập tức thi triển chiêu tất sát của mọi đại hiệp —.
Chạy trước đã rồi tính sau!
Chạy rất đúng lúc, mà lại chạy cực kỳ nhanh, đủ để làm thầy huấn luyện điền kinh từng tranh giành cô ấy với thầy dạy võ phải bật khóc vì cảm động. Vậy nên khi Lâm Nhan Nhan quay đầu tìm thì Vương Tình đã chạy xa tít mù khơi.
Không chạy thì giờ này hoa cũng úa rồi còn gì.
Chỉ có điều tốc độ của Vương Tình nhanh quá, suýt nữa đuổi kịp cả Liêu Tử Oánh – người đang lén lút chạy trốn về phía sau.
Lâm Nhan Nhan chưa từng thấy ai chạy nhanh cỡ đó, chỉ còn biết giơ máy cưa lên, phát điên mà cắm đầu chạy theo.
“Đợi tớ với!” cô vừa chạy vừa gào lên. “Đừng bỏ tớ lại một mình mà!”
Một cô nàng cao lớn cắm đầu chạy bán sống bán chết phía trước, phía sau có bảy tám con zombie há miệng trợn mắt hớn hở đuổi theo, rồi lại có một bé gái nhỏ nhắn vác máy cưa rồ ga đuổi theo đám zombie, cảnh tượng... quỷ dị tới mức không ai biết ai là con mồi nữa luôn!
Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Nhan Nhan, Vương Tình chẳng chút nghi ngờ, lập tức giảm tốc độ.
Cô không chỉ chạy nhanh hơn zombie, mà còn đánh người cực giỏi.
Vừa dừng chân, Vương Tình vừa dùng nắm đấm, chân đá, vừa vung gậy gỗ đánh bật zombie ra xa.
Thấy vậy, Lâm Nhan Nhan dốc hết sức bình sinh mà chạy như bay tới. May là cái máy cưa này không bình thường, vừa nhẹ lại còn có... linh tính kỳ lạ. Nên dù không phải “thợ cưa chính hiệu”, cô cũng không lo mình tự tay hại mình, cứ cầm máy cưa mà phi tới thôi.
Cô ôm chặt máy cưa trước ngực như ôm dao gọt hoa quả, rồi không thèm giữ thể diện, lao tới từ phía sau mà chém gọn ba con zombie tụt lại.
Đấu tay đôi với zombie thì không hề công bằng chút nào. Chúng không biết đau, bị thương cỡ nào cũng không lùi bước. Nhưng người thì không được phép để bị cào hay cắn, nếu không sẽ bị biến thành một trong số bọn chúng.
Vương Tình vừa đánh vừa tránh, phải lo bị cắn, còn phải cẩn thận cả móng tay sắc lẹm của zombie, nên dần dần rơi vào thế yếu.
Cây gậy gỗ của Vương Tình chọc trúng con mắt của một con zombie, nhưng không xuyên tới não. Con zombie bị mù lập tức phát huy khứu giác, lết tới tấn công lại đầy ngốc nghếch.
Zombie tuy ngốc, nhưng ba thằng ngốc hợp lại cũng đủ sức hạ gục Gia Cát Lượng, đánh qua đánh lại vài lần, Vương Tình bỗng có linh cảm chẳng lành.
Không biết có phải vì thấy bên này có cơ hội lật kèo hay do tình hình có chút thay đổi, mà con cáo già biết nắm bắt thời cơ – Liêu Tử Oánh – không biết đã lén quay lại từ lúc nào.
Cô nàng cầm cây gậy nhọn, dốc sức đâm mạnh vào tay một con zombie đứng ngoài rìa. Da zombie cũng chẳng cứng hơn da người là bao, lập tức bị đâm thủng một lỗ máu to đùng.
Quả không hổ danh là mấy sinh vật mất hết nhân tính – dù có đồ ăn ngay trước mặt, tụi zombie vẫn rất biết giữ gìn “đạo đức nghề nghiệp”. Thấy Liêu Tử Oánh gia nhập trận chiến, đám zombie lại lần nữa... chỉnh đốn hàng ngũ, bắt đầu phân chia thức ăn một cách rất “có tổ chức”.
Con zombie bị đâm trúng tay tự cảm thấy mình bị “tai nạn lao động”, chắc theo quy định phải được thêm một suất cơm hộp, thế là quay sang lao vào Liêu Tử Oánh, muốn một mình độc chiếm phần ăn.
Nó dang hai cánh tay đang rỉ máu ra, gào rú lao đến cô nàng đang run lẩy bẩy như cún con gặp sấm sét.
Thấy một con zombie bị dụ đi, gần như trong tích tắc, Vương Tình lập tức chớp lấy thời cơ, tung cú đá bằng chân phải cơ bắp săn chắc – nhanh như tàng ảnh – đá văng hai con zombie đang áp sát. Sau đó nhanh chóng xoay người, dùng cây gậy đâm xuyên sọ con zombie bị mù, rồi trộn đều như làm sinh tố.
Cú đá đầu của Vương Tình dùng lực mạnh nhất, nhờ đó lấy được đà để đá cú thứ hai nhanh hơn. Vì lực khác nhau nên hai con zombie bị đá văng đi với khoảng cách khác nhau.
Con gần hơn thì bò dậy rồi lại tiếp tục tấn công cô. Còn con bị đá xa hơn thì ngơ ngác đứng giữa đường, đơ ra vài giây, rồi lại lảo đảo lao về phía... Liêu Tử Oánh!
Vương Tình hối hận thì cũng đã muộn, zombie đã áp sát Liêu Tử Oánh mất rồi.
Cô ấy hét lớn với Lâm Nhan Nhan – người đang chạy tới cứu viện:
“Đừng lo cho tớ! Mau đi cứu Tử Oánh trước!”