Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Chương 4.1: Tiếc thay, một ngày hoàn hảo thế này lại là ngày tận thế…

Ký túc xá nữ nằm tận cùng phía tây của khuôn viên trường. Trường này siết vụ "vắng mặt qua đêm" rất gắt, toàn bộ khuôn viên bị bao quanh bởi một bức tường bê tông xám cao tận hai mét. Sinh viên tụi mình đùa nhau gọi đó là tường trại giam.

Lâm Nhan Nhan và mấy đứa bạn bắt đầu xuất phát từ khu vực gần bức tường phía tây, hướng về phía trung tâm – chỗ nhà thi đấu thể thao.

Vừa bước chân ra khỏi ký túc xá, đập vào mắt là một mảng xanh mướt hoa cỏ, giữa trung tâm có cái đài phun nước be bé.

Vì muốn nâng cao hình ảnh môi trường học tập, tiện cho các "sếp lớn" đến kiểm tra còn có tí mặt mũi, trường đã mạnh tay chi tiền để rước về hàng loạt cây hoa đắt đỏ từ nơi khác về trồng.

Đúng mùa hoa nở rộ, nắng phía trên đầu rải nhẹ như có như không, nhìn thì dịu nhưng nóng muốn chín da. Trong luống, mấy khóm xô thơm hoa xanh vẫn cố trụ lại mà nở, từng dải hoa màu tím lam, xanh nhạt nối nhau lủng lẳng, nhưng rõ ràng là sắp héo đến nơi rồi.

Bên cạnh bồn hoa còn dựng mấy cái giá phơi quần áo bạc màu có thể gập lại, phơi đầy mền gối xanh da trời, ga giường trắng tinh, với vài cái áo thun quần bò đủ màu sắc. Nhìn chỗ cao sang này mà có thêm tí phong cách sống sinh viên nghèo vượt khó, đúng là "điện ảnh hóa" cuộc đời đại học, vừa mộc mạc vừa chân thực.

Mấy cái hành vi ảnh hưởng "mặt tiền" khuôn viên này, bản thân trường cũng biết mình dùng tiền học phí hơi sai mục đích, nên chẳng dám nói gì — lúc sếp lớn sắp đến kiểm tra thì gửi thông báo nhắc nhẹ sinh viên "hôm nay đừng phơi đồ ngoài sân nha."

Dự báo thời tiết bảo hôm nay trời nắng. Sếp thì không đến. Thế nên ai muốn phơi đồ thì dậy từ tờ mờ sáng giành chỗ đẹp, mấy vị trí nắng tốt nhất cạnh bồn hoa bị chiếm sạch sành sanh.

Tiếc thay… một ngày đẹp như mơ này lại là ngày tận thế.

Quanh mấy cái giá phơi, lác đác tụ tập khoảng chục con thây ma, nhìn qua đều là nữ. Cái xô nước lăn long lóc tận đâu đâu, quần áo chưa vắt khô rơi tung tóe dưới đất.

Đáng lẽ đi ngang qua đây phải ngửi được mùi nước xả vải thơm thơm, thực tế lại toàn mùi hoa bị nắng hầm chín cộng thêm một chút… mùi tanh hôi thoang thoảng.

Cái mùi này vừa giống như chính cơ thể của lũ thây ma bốc ra, lại vừa như mùi máu trộn với hương hoa, rồi để lên men nhẹ vậy.

Lâm Nhan Nhan căng thẳng nuốt nước bọt đánh "ực" một cái, còn Vương Tình thì đã đi phía trước rồi.

Còn lại Liêu Tử Oánh, lẽo đẽo cách Lâm Nhan Nhan một đoạn, vừa đi vừa rề rà như thể cái balô đè nặng muốn gãy cả lưng.

Dù cách nhau chỉ vài bước, nhưng lỡ lũ thây ma xông lên, người đi trước sẽ trở thành… tường thành sống. Bọn thây ma rất có trật tự — phải ngoạm sạch người trước xong mới tính chuyện đuổi theo đứa sau.

Có chỉ trích Liêu Tử Oánh cũng vô ích, Lâm Nhan Nhan lặng lẽ rảo bước lên bắt kịp Vương Tình, ngón trỏ đặt sẵn trên công tắc cưa điện.

So với con người, đám thây ma vẫn kém thông minh một chút. Chúng chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng không đủ trí khôn để phán đoán gì sâu xa.

Tai của tụi nó thì lại cực kỳ nhạy. Tiếng bước chân người, tiếng gió, tiếng nước chảy trong ống ngầm – dù nhỏ đến đâu, chỉ cần nằm trong phạm vi nhất định, cũng không thoát khỏi cái lỗ tai radar của tụi nó.

Bọn chúng không thể phân biệt được thuộc tính của âm thanh, trừ phi là tiếng nổ long trời lở đất như pháo hoa. Với những âm thanh nhỏ nhặt, hỗn tạp, zombie gần như không phản ứng. Chúng chủ yếu dùng mũi để lần theo mùi người.

Lâm Nhan Nhan và Vương Tình lúc này vẫn chưa biết điều đó, thấy bọn zombie chưa phát hiện ra thì ngầm hiểu ý nhau ngay lập tức: Tới lúc đánh lén rồi!

Hai cô gái nín thở, rón rén tiến gần, còn cách cái dây phơi quần áo gần bồn hoa tầm hai ba chục mét, thì mấy cái đầu đần thộn kia bỗng dưng đồng loạt quay phắt lại. Phản ứng nhiệt tình cứ như fan gặp idol, vừa la hét vừa ào ào lao tới.

Lâm Nhan Nhan bật công tắc máy cưa, “Rè rè rè...”

Vương Tình nghe thấy tiếng đó, lập tức nhích sang bên cạnh một bước nhỏ. Ừ thì, cô tuyệt đối không phải sợ bị máy cưa cắt trúng đâu nhé! Chỉ là... đứng gần quá, khó phát huy hết kỹ năng thôi mà.

Chưa đầy vài giây, đám zombie đã gần áp sát đến nơi.

Bọn quái vật này cũng công bằng ra phết, chia “đồ ăn” theo kiểu... cân ký. Tức là nhìn thể trạng mỗi người rồi chia quân số sao cho đều. Vương Tình to cao, cơ bắp cuồn cuộn, nặng ký hơn Lâm Nhan Nhan nhiều nên phần lớn zombie dồn về phía cô nàng.

May sao trước đó Vương Tình lỡ tay... à nhầm, khôn khéo mà tạo được khoảng cách, nhờ vậy cả hai không bị vây kín, chiến trường tách làm hai tuyến rõ ràng.

Lâm Nhan Nhan ép bản thân nhìn thẳng vào mấy cái mặt thây ma gớm ghiếc kia, vừa hét vừa quạt cho bọn chúng tan nát tơi bời. Xong xuôi định quay sang hỗ trợ Vương Tình, ai ngờ ngoảnh lại nhìn —.

Ơ? Người đâu mất rồi? Vương Tình bự chảng thế mà lặn đâu không thấy?