Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Chương 3.3: Tổ 3 người

“Thì ra cậu tên Nhan Nhan, tớ là Vương Tình, ở ký túc xá tầng năm, đang tính xuống dò đường thì may mắn gặp được hai cậu.”

Cô nàng còn tinh mắt để ý đến cái cưa điện, giọng nói thành khẩn và có phần ngưỡng mộ:

“Vũ khí này chất ghê á, nhìn ngầu cực luôn!”

Lâm Nhan Nhan cũng tiếp nhận thiện ý một cách nhã nhặn:

“Cảm ơn cậu, mình là Lâm Nhan Nhan.”

Vương Tình hỏi thêm:

“Hai cậu định thoát ra ngoài à? Mình đề cử đi tới nhà thi đấu thể thao á. Mình bên khoa Thể dục, có một căn phòng bên trong tụi mình chất đầy đồ tiếp tế cho hội thao tuần sau luôn!”

Lâm Nhan Nhan suy tính một hồi thấy cũng là kế hay, nhưng với bài học từ lần trước, cô vẫn giữ lại chút đề phòng.

Liêu Tử Oánh âm thầm quan sát từng li từng tí. Thật ra cô ta biết chút chút về Lâm Nhan Nhan, học kỳ trước từng đến phòng cô mượn đồ, thấy cô với một cô bạn đang coi phim kinh dị.

Lâm Nhan Nhan lúc đó trùm mền rú như bị bắt cóc, có tiếng gõ cửa là cuộn lại như cái bánh tét, run lẩy bẩy trong chăn.

Cảnh tượng đó để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng Liêu Tử Oánh, vì... buồn cười không chịu được.

Lúc chạy ra khỏi phòng, Liêu Tử Oánh đã chứng kiến một cảnh tượng rợn tóc gáy – nghi có kẻ điên đang tấn công người ngay hành lang. Cô ta phản ứng cực nhanh, quay đầu chạy về phòng, thỉnh thoảng còn ngoái lại xem tình hình.

Khi tín hiệu điện thoại hoàn toàn mất, Liêu Tử Oánh vẫn kịp xem hàng loạt video người bị xác sống tấn công, có cả những bài viết kể cảnh bị bạn đồng hành phản bội, rồi quay lại trả thù như phim hành động.

Vốn có cái nhìn bi quan về nhân tính, Liêu Tử Oánh luôn giữ cảnh giác với người khác, đồng thời cái ác trong lòng cũng âm thầm nảy mầm.

Cô ta mời Lâm Nhan Nhan đi cùng, không chỉ vì cái cưa điện, mà còn vì tính Lâm Nhan Nhan nhát gan – kiểu người dễ phát sinh tâm lý dựa dẫm, dễ thao túng.

Nhưng bây giờ lại bất thình lình nhảy ra một Vương Tình, thế cục coi như bị lật đổ hoàn toàn!

Vương Tình cũng muốn tới nhà thi đấu, Liêu Tử Oánh sợ Lâm Nhan Nhan sẽ bỏ rơi mình để đi chung với người mới.

Quả nhiên, chưa gì Vương Tình đã rủ rê:

“Hay tụi mình đi chung luôn ha? Vũ khí mình đang cầm không chất bằng cưa điện, nhưng đâm mạnh vẫn xử được mấy con quỷ đó!”

Câu này mà lọt tai Lâm Nhan Nhan thì cô ta coi như thua cuộc! Người ta so với mình thì như thiên thần so với... bình nước lọc. Nếu là Lâm Nhan Nhan, chắc tiện tay cướp luôn đồ ăn trong ba lô của cô ta!

Liêu Tử Oánh bắt đầu hối hận, đáng lẽ để lấy lòng Lâm Nhan Nhan, phải tranh thủ khoe sớm chuyện có đồ ăn mới đúng!

Đúng lúc đang tuyệt vọng thì Lâm Nhan Nhan lại khiến cô ta há hốc mồm:

“Được, vũ khí cậu tự làm hả? Mình có cưa điện, cậu có thể giúp làm thêm một cái cho bạn mình không?”

Lâm Nhan Nhan chỉ vào Liêu Tử Oánh, ánh mắt nghiêm khắc:

“Cậu cũng phải chủ động đi gϊếŧ xác sống!”

Liêu Tử Oánh im bặt một lúc, mặt đỏ như gấc chín, cuối cùng móc ra một cái chìa khóa từ túi:

“...Xin lỗi... Đây là chìa khóa cửa bên phía sau nhà thi đấu. Bạn cùng phòng mình trong hội sinh viên, mình tìm được trong ngăn kéo của bả.”

Không chỉ có chìa khóa, đồ ăn trong ba lô của Liêu Tử Oánh cũng đều là "thu hoạch" từ ba bạn cùng phòng khác, một cú càn quét tinh tế trong đêm tối.

Bảo sao Liêu Tử Oánh cứ nhất quyết đòi đi nhà thi đấu, thì ra có lý do sâu xa vậy.

Chìa khóa chưa chắc đã hữu dụng, nhưng việc cô ta chịu móc ra đã là một biểu hiện tích cực.

Lâm Nhan Nhan quyết định cho cô ta một cơ hội nữa – nhưng không đời nào tin tưởng như trước được.

Đội tạm thời lại có thêm một thành viên mới. Vương Tình quay về tầng năm một chuyến, leo cầu thang như gió, không thở lấy một hơi.

Lúc quay lại, cô nàng cầm theo một thanh gỗ – thì ra con hổ cái này đã... tháo luôn thanh giằng giường gỗ dưới sàn ký túc để làm vũ khí.

Lâm Nhan Nhan thì cưa điện, Vương Tình dùng dao khắc của bạn học mỹ thuật, hai người hì hục cùng nhau chế cho Liêu Tử Oánh một cây gậy gỗ đầu nhọn như cây chông trông khá chiến.

Liêu Tử Oánh mấp máy môi mấy lần định nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng im ru.

"Đing!" tiếng cửa mở, ba người chính thức lên đường tiến về phía nhà thi đấu...