Lúc này, Liêu Tử Oánh đang vật lộn với một con zombie. Đến khi trực tiếp đυ.ng độ, cô ấy mới hiểu mấy con này dai như đỉa đói, căn bản không có cơ hội để đâm xuyên vào não. Cô ấy chỉ có thể dùng gậy đẩy chúng ra sau mà thôi.
Vừa mới dùng hết sức đẩy lùi con zombie trước mặt, còn chưa kịp thở thì từ đâu nhảy xổ ra thêm một con nữa!
Muốn chạy thì cũng không kịp, con zombie kia đã kề răng tới tay cô ấy rồi!
Trong khoảnh khắc sinh tử, bản năng sinh tồn giúp Liêu Tử Oánh bộc phát sức mạnh, đẩy mạnh zombie lùi lại một bước loạng choạng.
Nhưng cũng chỉ là loạng choạng. Nó lập tức đứng dậy, cùng với con zombie thứ nhất phối hợp bao vây cô ấy lại.
Dưới ánh mặt trời, bóng hai con zombie đang từ từ chập lại... như muốn nuốt chửng lấy cô ấy.
Lâm Nhan Nhan vừa chạy vừa cảm thấy cổ họng trào mùi máu. Đến giây thứ tư sau khi vượt qua Vương Tình, cô đã đến bên Liêu Tử Oánh, lao vào cứu người không chút do dự.
Giây phút này, Lâm Nhan Nhan chẳng màng sợ hãi nữa, dựa vào lợi thế chiều dài của cưa điện, gom hai đòn thành một nhát chém, lao thẳng vào trận chiến. Con zombie gần nhất chỉ cần xoay người lại là có thể ngoạm vào mặt cô!
“Ầm!” Hai con zombie đổ rạp xuống ngay trước mặt.
Liêu Tử Oánh trợn mắt há mồm nhìn hai cái xác nằm một trước một sau – một con bị cưa đứt hoàn toàn, con kia thì chỉ còn một phần ba thân thể, cột sống không chống nổi, ngã cái “phịch” xuống đất không dậy nổi.
Vui mừng tột đỉnh chưa được bao lâu, nỗi tuyệt vọng lại ập đến.
Cô ấy bị cắn rồi, khác gì chết đâu.
Thấy Lâm Nhan Nhan thở dốc như bò kéo xe, sắc mặt vì thiếu oxy mà xanh tái, Liêu Tử Oánh trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau một hồi vật lộn tư tưởng, cô ấy vẫn cảm thấy… mình hận nhiều hơn thương. Mà ngay khoảnh khắc Vương Tình chạy tới, nỗi hận đó đã ngập trời.
Sớm biết vậy thà cô ấy đừng có quay lại cứu họ!
Giây phút ấy, Liêu Tử Oánh ác độc nghĩ: nếu có thể giấu được vết thương trên tay thì tốt rồi. Ai ngờ Vương Tình lại bất ngờ lên tiếng:
“Coi thử tớ có bị thương không, vừa nãy nhiều thây ma quá, tớ da dày thịt béo, có khi bị cắn mà không biết.”
Cô nàng cao to ấy nói bằng giọng điệu bình thản như thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý: “Liêu Tử Oánh, xin lỗi cậu. Tớ không cố ý đá thây ma về phía cậu đâu. Nếu tớ bị cắn rồi thì cậu cứ xử tớ đi. Coi như bù lỗi.”
Liêu Tử Oánh không đáp, trong bụng chỉ cười lạnh một tiếng: Ờ, nói hay lắm. Nhưng tôi mới là đứa bị cắn thật đây nè. Không lẽ tôi không cứu cậu thì Lâm Nhan Nhan cầm cưa xông vào đòi mạng tôi chắc?
Bị Lâm Nhan Nhan khinh thì sao chứ? Ít ra cô ấy vẫn còn sống!
Liêu Tử Oánh định há miệng mắng chửi cho hả giận, nhưng lại sực nhớ nếu để lộ mình bị thương thì coi như toi. Cô ấy vội rút tay về, im lặng như chưa có gì.
Ai ngờ Vương Tình vẫn thấy!
Cô ấy trợn mắt to như chuông đồng, tràn đầy hối lỗi: “Trời ơi! Có phải tại tớ mà cậu bị cắn không?”
Kế hoạch giấu nhẹm coi như tiêu. Liêu Tử Oánh lập tức hừ lạnh một tiếng, giọng chua như dấm: “Giờ cậu xin lỗi thì có ích gì? Tớ cũng sắp chết rồi!”
“Thế nào? Cậu thấy áy náy quá nên định lấy cái gậy đó giải quyết tớ luôn hả?”
“Còn cậu nữa!” Cô ấy quay sang chỉ mặt Lâm Nhan Nhan đang chưa kịp hoàn hồn, “Cậu cũng tính cầm cưa xông tới thịt tớ luôn đúng không?!”
Liêu Tử Oánh rơi vào trạng thái mất kiểm soát, nói như hét. Lâm Nhan Nhan dùng giọng khản đặc cố trấn an: “Cậu khoan đã, coi kỹ lại coi có bị cắn thật không.”
Nghe vậy, Liêu Tử Oánh cúi đầu nhìn cánh tay mình. Áo khoác bị cắn thủng một lỗ nhỏ xíu, giống như bị đầu thuốc lá dí vào, lộ ra phần băng bảo vệ đen bóng phía trong.
Cô ấy lập tức mừng rỡ như điên, lột phăng áo khoác, rồi cởi luôn lớp đồ bên trong, chỉ còn lại áo thể thao sát nách.
Thì ra cô ấy… quên mất mình có đeo băng bảo vệ khuỷu tay!
Chiếc băng này là chiến lợi phẩm trong tủ đồ của một nhỏ nhà giàu ở ký túc xá. Nhỏ đó cũng giống Lâm Nhan Nhan, yếu đuối mong manh, học thể dục một tuần một buổi mà cũng đòi xài đồ chuyên nghiệp cả chục triệu chỉ vì… sợ đau.
Sau khi lục sạch đồ của nhỏ nhà giàu, Liêu Tử Oánh đặc biệt chú ý món này. Đeo vào tay rồi, vì ganh tị ngầm, cô ấy từng thầm tưởng tượng cảnh chủ nhân chiếc băng đang bị thây ma đuổi rượt.
Băng bảo vệ quả thật chất lượng xịn, chỗ bị cắn chỉ hơi rách bề mặt, nhưng không thủng tới da thịt. Sau khi tháo ra, làn da trên tay cô ấy trơn láng như chưa hề bị gì.
Lúc này cô ấy mới nhớ lại, đúng là con thây ma đó chưa kịp cắn. Nó vừa mới cà cà răng lên tay cô ấy thì đã bị đẩy bật ra. Chỉ vì sợ chết quá nên cô ấy tưởng tượng ra luôn vết cắn.
Vương Tình thấy vậy, liền lấy vài món đồ phơi khô trên dây đưa cho cô ấy, đều vừa người.
Liêu Tử Oánh hơi mất mặt, nhưng vẫn hừ một tiếng rồi nhận lấy, coi như cho Vương Tình chút thể diện.
Cả ba nghỉ ngơi lấy sức một lát, sau đó lại lên đường.
Lần này, họ… sắp tới nhà thi đấu rồi.