Ta Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Đại Lão Dị Năng

Chương 6

Đặng Thải Khiết đương nhiên không có gì để nói.

"Tiền của bà ta, tình thương của bà ta, chỉ dành cho con trai và cháu trai của bà ta thôi. Mẹ và dì cả chỉ là con rối trong tay bà ta mà thôi! Đặng Thải Khiết, cả đời này của mẹ đã bị bà ta làm khổ đủ rồi, dựa vào cái gì mà cũng muốn con sống những ngày tháng như vậy hả?"

"Tần Ý Khả, con không biết lớn nhỏ gì phải không?" Đặng Thải Khiết lắc đầu nguầy nguậy hét vào mặt Tần Ý Khả, mặt đỏ như gan lợn, những lời con gái nói ra như dao đâm vào tim bà ta, bà ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, không thể kiềm chế được mà muốn nổi cáu.

Lý Xuân Lan cũng nói: "Con bé này, đúng là đồ lòng lang dạ sói, lúc nó còn nhỏ tao đã bảo rồi cơ mà? Đồ không tim không phổi, uổng công tao đối xử tốt với nó. Mày tưởng tao đến đây làm gì? Nếu không phải vì lo lắng chuyện công việc của mày thì tao và cậu mày đây rảnh lắm hay sao mà đến?"

"Tôi đã nói rồi, đây là chuyện trong nhà của chúng tôi, không cần người ngoài nhọc lòng!" Tần Ý Khả nghiêm mặt, thái độ kiên quyết chưa từng có.

Đặng Thải Khiết tức đến giậm chân bình bịch: "Con bị điên à? Cái công việc tốt như vậy ở bệnh viện huyện mà cũng không cần?"

Tần Ý Khả cười khẩy một tiếng, trong ánh mắt không có chút độ ấm nào: "Công việc ở bệnh viện huyện tốt lắm sao? So với công việc ở Bắc Kinh thì thế nào? Cái công việc không tốn một xu của con ở Bắc Kinh bị mẹ phá hỏng rồi, bây giờ mẹ lại bảo con cái công việc phải mất hai trăm nghìn mới có được ở bệnh viện huyện là tốt?"

Nói đến cuối cùng, giọng của cô đột nhiên cao vυ't lên, chấn đến mức tai của Đặng Thải Khiết ù đi, đầu óc trống rỗng, bà ta dường như đã hiểu ra điều gì, nhưng lại không thể đối mặt với hiện thực.

Đặng Tân Dân thấy tiền sắp đến tay mà lại bay mất, lập tức lộ rõ bản chất tiểu nhân, ông ta cười khẩy hai tiếng, sau đó lẩm bẩm một câu: "Ai mà biết được cái công việc không tốn một xu ở Bắc Kinh kia là từ đâu ra chứ? Nói không chừng à..." Ông ta ác ý đánh giá Tần Ý Khả vài lần, cười khẩy hai tiếng, tạt cho cô một chậu nước bẩn rất lớn.

Tuy rằng Đặng Tân Dân nói năng hàm hồ, nhưng mấy người có mặt ở đó đều hiểu rõ ý của ông ta.

Mặt của Tần Vị Minh lúc đó liền tối sầm lại: "Tân Dân, cậu nói cái gì thế hả? Cậu là cậu của Ý Khả, có ai lại đi nói cháu gái mình như thế không?"