"Con bé này, có phải là ra thành phố lớn ở vài năm, liền không biết mình là ai nữa rồi không hả?" Ngón tay của Lý Xuân Lan sắp chọc đến mũi của Tần Ý Khả rồi.
Tần Ý Khả lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, trong đáy mắt đã bắt đầu nhen nhóm bão táp.
Lý Xuân Lan không hề nhận ra, bà già này xưa nay vốn không biết lý lẽ là gì, bà ta cho rằng dù là ở nhà con trai hay là ở nhà con gái, mình đều là người có quyền uy nhất, lời của mình nói ra, không ai dám không nghe theo.
"Mẹ mày nuôi mày lớn ngần này dễ dàng lắm sao? Sao mày lại ăn nói với mẹ như thế hả?" Lý Xuân Lan đây là muốn tìm cảm giác ưu việt trước mặt con gái, xem đi, con gái mình sinh ra cũng không theo phe mình, chỉ có mẹ đẻ là tốt với mình nhất, thương mình nhất.
Đặng Thải Khiết rất dễ bị chiêu này, ánh mắt bà ta nhìn Tần Ý Khả quả nhiên tràn đầy thất vọng, một cảm xúc vô cùng tủi thân dâng lên trong lòng, nước mắt cũng lã chã tuôn rơi.
Lý Xuân Lan là một cao thủ trong việc ly gián, chỉ vài ba câu đã khiến Đặng Thải Khiết thất vọng tột độ về con gái mình. Bà ta thầm đắc ý, thậm chí không thèm che giấu sự đắc ý của mình.
"Bà ngoại, đây là chuyện trong nhà của chúng tôi, người ngoài bớt xen vào thì hơn."
"Tao là người ngoài?" Đây là câu nói mà Lý Xuân Lan ghét nghe nhất: "Mẹ mày là do tao sinh ra, sao tao lại là người ngoài? Tao là trưởng bối của mày!" Bà ta muốn có quyền tuyệt đối trong mọi việc.
Đặng Thải Khiết kích động bước lên phía trước, mặt mày đen sì chất vấn Tần Ý Khả: "Đó là bà ngoại của con, sao lại là người ngoài chứ, con đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, con quên hết những gì bà ngoại đã từng đối tốt với con rồi hả?"
Tần Ý Khả bật cười: "Vậy thì con phải hỏi lại mẹ xem, bà ngoại đã từng tốt với con những gì hả?"
Đặng Thải Khiết hùng hồn định nói gì đó, nhưng lại cứng họng, bởi vì bà ta thật sự không thể nhớ ra được điều gì.
"Từ nhỏ đến lớn, bà ta có chăm sóc con được một ngày nào không? Có giặt cho con một bộ quần áo nào không? Có đút cho con một bữa cơm nào, hay là cho con một đồng tiền nào không?"
Tần Vị Minh ở bên cạnh thầm vỗ tay tán thưởng, trong lòng nghĩ con gái mình nói câu nào là thấm thía câu ấy. Ông ấy cũng bị mẹ vợ chèn ép nhiều năm, trong lòng không thể không có chút oán hận.