Ta Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Đại Lão Dị Năng

Chương 7

Tần Ý Khả không lên tiếng, cô cảm thấy Tần Vị Minh là người vẫn còn có thể cứu vãn được, tuy rằng thật thà một chút, có chút sợ vợ, nhưng dù sao làm ba thì cũng miễn cưỡng coi là đạt tiêu chuẩn đi! Ít nhất là khi con gái bị người ta vu khống, ông ấy có thể dũng cảm đứng ra bênh vực.

Đặng Tân Dân căn bản không sợ Tần Vị Minh, trong lòng ông ta, cái người anh rể thứ hai này của mình ngay cả hổ giấy cũng chẳng bằng.

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Con gái nhà anh dù có giỏi giang đến đâu thì cũng là từ cái huyện nhỏ này của chúng ta mà thi đỗ ra ngoài! Ở Bắc Kinh nó không có ô dù, không có quan hệ, dựa vào cái gì mà nó nói được ở lại trường là được ở lại trường? Tôi thấy à, chính là dựa vào chút nhan sắc này của nó, nói không chừng là đã trèo lên giường của một nhân vật lớn nào đó ở Đại học Y khoa Bắc Kinh, có thế thì mới được ở lại trường đấy."

Tần Vị Minh tức đến đỏ cả mắt, con gái mình thế nào lẽ nào ông ấy lại không rõ?

"Cậu nói cái gì đấy!" Thật thà như Tần Vị Minh tiện tay cầm cái điều khiển điện thoại trên bàn trà làm vũ khí, xông thẳng về phía Đặng Tân Dân.

Đặng Tân Dân theo bản năng trốn sau lưng Đặng Thải Khiết, tìm kiếm sự che chở: "Chị hai ơi, anh rể muốn đánh em."

"Láo toét!" Lý Xuân Lan ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa gào khóc: "Ghê gớm thật rồi, con rể muốn đánh mẹ vợ rồi, không còn trời đất gì nữa rồi!"

Bà già này gào khóc thì khí thế ngút trời, một giọt nước mắt cũng không có, hai ba câu là có thể lèo lái ra mười tám điệu khác nhau.

Tần Ý Khả cuối cùng cũng biết cái kiểu một khóc hai nháo của Đặng Thải Khiết là từ đâu mà ra rồi, di truyền cả đấy.

Đúng như dự đoán, Đặng Thải Khiết quả nhiên là một "hạt giống tốt", không phụ lòng mong mỏi của mẹ và em trai, ngay lập tức xông lên tuyến đầu với dáng vẻ pháo hôi.

"Tần Vị Minh, anh dám đánh em trai tôi?"

"Lời cậu ta nói có phải là lời người không? Cậu ta là trưởng bối, là cậu của Ý Khả, lại dám hắt nước bẩn lên đầu con bé, anh đánh cậu ta còn nhẹ đấy." Tần Vị Minh có chút sợ vợ nhưng trong chuyện đúng sai lớn, ông vẫn phân biệt rõ ràng, mặt khác cũng chứng tỏ ông rất thương yêu con gái.

Đặng Tân Dân là cục cưng của nhà họ Đặng, từ nhỏ Đặng Thải Khiết đã coi Đặng Tân Dân như con trai ruột, bảo vệ em trai đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành thói quen và bản năng. Vì vậy, Đặng Thải Khiết không cần nghĩ ngợi, buột miệng nói: "Tôi thấy Tân Dân nói không sai, biết đâu nó đã làm chuyện gì mờ ám rồi."