Thích Bạch Thương cố ý kéo dài thêm hai ngày, sau đó cho Liên Kiều dò la chuyện trong kinh, kết quả đúng như nàng đã đoán trước.
“Lăng Vĩnh An là kẻ nổi danh ăn chơi trác táng bậc nhất kinh thành, ngày ngày lăn lộn ở thanh lâu kỹ viện, tiếng xấu lan xa. Trong thành không có nhà nào nguyện ý gả con mình cho hắn!”
Chỉ cần nhắc đến chuyện hôn sự này là Liên Kiều lại giận đến run người.
“Phủ bọn họ quăng cô nương ở điền trang gần mười năm không ngó ngàng gì, bây giờ Bình Dương vương phủ tới cửa hỏi cưới nữ nhi nhà họ, họ mới nhớ ra cô nương? Sao không nhìn lại xem trước đó họ đã làm gì?”
Thấy Liên Kiều giận tới mức sắp muốn xé tung nóc xe, Thích Bạch Thương không kìm được bật cười.
Liên Kiều nhìn thấy càng bực mình: “Cô nương còn cười được à?”
“Ta chỉ nghĩ… cái tên Liên Kiều mà ta đặt cho em quả thật rất chuẩn, thanh nhiệt hạ hỏa, dùng vào lúc này rất hợp.”
Liên Kiều: “Giờ là lúc lửa cháy tới chân rồi mà cô nương còn cười nổi? Chậm nhất thì ngày kia cũng phải vào kinh, một khi đã vào, muốn chạy cũng chẳng chạy nổi đâu!”
“Vì sao phải chạy?”
“Phía trước là hố lửa đấy!” Liên Kiều rầu rĩ như sắp khóc: “Em thật sự không hiểu nổi, cô nương thông minh như vậy, đến cả đống phương thuốc cổ như trời hành kia cũng thuộc làu làu, sao lại có thể gật đầu chấp nhận yêu cầu vô lý của phủ?”
“…”
Thích Bạch Thương chớp mắt, trong đầu lại vang lên giọng nói lạnh nhạt mà ma ma quản sự:
[Đại cô nương, Quốc công phu nhân có lời nhắn, mong người nhớ thật kỹ: Nếu còn muốn trở về kinh thì đây chính là cơ hội cuối cùng trong đời.]
[Nắm hay không nắm, ta khuyên đại cô nương cân nhắc thật kỹ!]
“Cô nương?”
Tiếng gọi của Liên Kiều kéo nàng về thực tại.
Thích Bạch Thương nhìn sang cây quạt lông khổng tước trong tay Liên Kiều, món đồ thủ công quý giá đã bị dùng nhiều đến mức sờn góc. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như thấy lại hình ảnh mẫu thân mặc y phục hoa lệ năm nào đang ngồi bên cửa sổ quạt cho mình.
“Ta từng nói rồi.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt vẫn long lanh nhưng vẻ biếng nhác và ý cười thường thấy chẳng biết đã rút lui từ lúc nào. Gương mặt ấy giờ đây tựa như một bức thủy mặc thanh nhã, từng nét vẽ thanh thoát như được dòng suối lạnh rửa sạch bụi trần, hiện ra khí cốt cứng cỏi ẩn sâu bên trong.
“Ta nhất định phải trở về kinh thành.”
“Dù có phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.”
Liên Kiều ngẩn ngơ trước ánh mắt của nàng.