Bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo ồn ào…
“Nhìn kìa, tới rồi! Là nghi giá của Tạ hầu gia!”
“Không hổ là long giá được bệ hạ ban cho, lọng ngọc thêu rồng, thiên hạ này không ai có được vinh dự như thế!”
“Người cưỡi ngựa dẹp loạn Lĩnh Bắc, khôi phục mười ba châu, hầu gia vạn tuế!”
“Hầu gia vạn tuế!!”
Đám đông vốn đã chen chúc giờ càng sôi trào như cơn hồng thủy có thể cuốn phăng vạn vật, ép cỗ xe ngựa cũ kỹ chật hẹp của Thích Bạch Thương dạt hẳn ra phía sau.
Gần như bị dồn đến tận chân tường, con ngựa gầy gò mới chịu dừng lại.
Qua lớp lớp người chen chân rồi lại chen nhau quỳ bái, Thích Bạch Thương lặng lẽ ngồi trong chiếc xe cũ ở cuối cùng của dòng người, nàng ngẩng đầu nhìn về đoàn nghi trượng biểu tượng cho thiên uy do đích thân bệ hạ ban ân.
Ngay cả vị tiểu hầu gia từng cưỡi ngựa ngang dọc nơi chiến trường biên ải, nay cũng phải nể mặt vị hoàng đế cữu cữu, bỏ ngựa mà lên xe…
Thích Bạch Thương nghĩ.
Sau đoàn nghi trượng, long giá mười sáu người khiêng đang dần tiến vào tầm mắt nàng, từ trái sang phải, lướt chậm qua phố.
Màn che thêu rồng bằng tơ vàng rũ xuống từ chiếc lọng đen tuyền, long văn uốn lượn giữa từng nếp vải.
Trong mắt lê dân bách tính như họ, bậc hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng ấy là sự tồn tại cao vời không thể với tới, như mây trên trời, như trời với vực.
Chỉ cần một cái vung tay của thánh nhân, dù chỉ là sợi trần phiến khẽ quét qua, cũng đủ nghiền nát phận sâu kiến.
Nhưng liệu có con kiến nào dám bắt thánh nhân đền mạng không?
Thích Bạch Thương cười giễu, nàng rũ mắt rồi buông tấm rèm xuống.
“Ồ?”
Liên Kiều đang khom người cúi đầu trong xe nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn sang, thấy cô nương nhà mình vậy mà lại vén rèm xe, nhìn thẳng về phía nghi trượng hoàng thất uy nghi kia.
Liên Kiều kinh hãi, vội vàng định lên tiếng ngăn cản.
Lại nghe Thích Bạch Thương cất giọng nghi hoặc:
“Trong nghi giá… không có ai?”
Vì bị cảnh tượng náo nhiệt trong thành làm chậm trễ, nên đến tận chiều tối xe ngựa của Thích Bạch Thương mới chen được ra khỏi cửa thành giữa dòng người đưa tiễn quân Trấn Bắc.
Ánh chiều tà như dệt gấm trải khắp chân trời, sắc đỏ mịn như lụa nhuộm khắp những dãy núi xa xa.
Quân Trấn Bắc theo Tạ Thanh Yến khải hoàn hồi triều, bóng lưng hùng tráng dần khuất sau ráng chiều như lửa ở phía chân trời, chẳng thể phân rõ hình dáng.
Một cánh chim đơn độc bay từ phía chân trời đến, lượn quanh tầng mây rồi đậu lên cành dương liễu bên ngoài cổng thành.
Cành liễu quét qua xe ngựa, Thích Bạch Thương trong xe rũ mắt.
Rèm xe lại được buông xuống, giọng nói lười biếng hờ hững truyền ra: “Đi thôi.”
“Vâng, cô nương.”
Tử Tô quất nhẹ roi ngựa: “Giá!”
Chiếc xe ngựa chậm rãi rời xa chỗ bá tánh vẫn còn đang nấn ná tiễn biệt quân Trấn Bắc.
Bên trong xe, Liên Kiều không kìm được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Vừa nãy cô nương nói trong nghi giá không có ai thật sao? Người còn chăm chú nhìn theo quân Trấn Bắc là do phát hiện ra điều gì sao?”
Phải biết rằng trừ y thuật ra thì cô nương nhà họ luôn hờ hững với mọi thứ, chuyện gì tránh được thì tránh, trốn được thì trốn.
Vậy mà hôm nay lại hành xử khác thường, thậm chí còn cố tình nán lại ngoài thành chờ quân Trấn Bắc, đúng là kỳ lạ.
Đợi đến khi xe rời khỏi cửa thành, chắc chắn bên ngoài không còn ai, Thích Bạch Thương mới tựa đầu lên bàn, uể oải mở miệng: “Quân Trấn Bắc đi hướng nào?”
Liên Kiều suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta đi về phía Đông, bọn họ thì hơi lệch hướng, chắc là hướng Đông Nam.”
Chưa kịp để Thích Bạch Thương ngước mắt, nàng ấy chợt sửng sốt: “Khoan đã, không phải bọn họ cũng về kinh như chúng ta sao?”
Thích Bạch Thương nhấc mắt nhưng vẫn không nói gì.