Phong Hoa Hoạ Cốt

Chương 4: Vật hi sinh

“Ôi dào, em không nói cô nương, em nói là… vị đệ nhất tài nữ lừng danh toàn kinh thành của phủ chúng ta kìa!”

Thích Bạch Thương hơi khựng lại: “Uyển Nhi?”

“Chứ còn ai nữa.” Liên Kiều gật đầu: “Từ khi lời đồn ban hôn lan ra, các quý nữ trong thành ngày ngóng đêm trông, dân chúng lại càng bàn tán xôn xao. Ai nấy đều chờ xem mối nhân duyên đệ nhất thiên hạ này sẽ rơi vào tay ai…”

“Quý tộc ở Kinh thành đông như mây, xét theo thân phận địa vị, người xứng đôi với Tạ hầu gia nhất chỉ có thể là biểu muội của ngài ấy, Chinh Dương công chúa. Còn nếu xét về tài mạo, e là chỉ có…”

Liên Kiều không nói hết câu.

Thích Bạch Thương cũng đã nhớ lại, trong mấy năm gần đây ở phủ Khánh Quốc công, chỉ có một người duy nhất từng lấy cớ tránh nóng mà chịu ghé qua điền trang hẻo lánh để thăm nàng, là đích muội Thích Uyển Nhi.

Nàng cụp mắt, mỉm cười như đã hiểu rõ điều gì. Đôi mắt vốn luôn lười biếng rũ xuống kia bỗng ngập tràn ý cười dịu dàng, nheo lại thành hai vành trăng khuyết.

“Uyển Nhi tốt nhất thiên hạ, gả cho ai cũng xứng.”

“Câu này người khác nói còn nghe được…”

Liên Kiều không nhịn được liếc sang tấm tuyết sa che khuất nửa gương mặt bên dưới sống mũi thanh tú, lầm bầm: “Cô nương nói ra, chẳng phải có hơi tự lừa mình sao…”

“Cái gì?”

“Không, không có gì hết.”

Biết rõ Thích Bạch Thương là không cho phép ai bàn ra tán vào chuyện của Thích Uyển Nhi, Liên Kiều vội vã lảng sang chuyện khác:

“Chỉ là em thấy bất công quá thôi! Cùng là chuyện đính hôn, đích nữ thì được hứa hôn với người trong mộng của tất cả các tiểu thư thế gia danh môn, còn cô nương thì sao, lại bị cả phủ đẩy ra làm vật hy sinh!”

Ý cười trong mắt Thích Bạch Thương dần tan như mây trôi.

Ba ngày trước, ma ma quản sự của phủ Khánh Quốc công đã dẫn người đến điền trang nơi nàng ở, truyền lại lời của Khánh Quốc công - phụ thân ruột của nàng, bảo nàng thu dọn hành lý, lập tức hồi kinh.

Nói rằng trong phủ đã bàn một mối hôn sự cho nàng, đối phương là đích thứ tử của phủ Bình Dương vương, tên gọi Lăng Vĩnh An.

Lúc nghe thấy cái tên này, Thích Bạch Thương không có hề vui mừng mà trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Trên xuống dưới Phủ Khánh Quốc công, ngoài Thích Uyển Nhi ra, e rằng ai nấy đều mong đứa con hoang như nàng chết luôn ở cái cái điền trang kia.

Ngay cả phụ thân cũng đã vứt nàng ra khỏi tâm trí, mấy năm nay sống hay chết đều không đoái hoài.

Trong phủ còn hai vị muội muội đều chưa gả chồng. Nếu thật sự là một mối hôn sự tốt như lời ma ma nói, sao lại rơi vào đầu thứ nữ như nàng?