Phong Hoa Hoạ Cốt

Chương 3: Liên quan gì đến ta?

Liên Kiều quay đầu lại, suýt chút nữa đã tự bấm nhân trung mình, gần như nghiến răng nghiến lợi:

“Cô nương, người không tò mò chút nào sao?”

“Ừm.” Thích Bạch Thương lật sang trang khác, giọng lười biếng: “Liên quan gì tới ta.”

“Trước kia thì không, giờ thì liên quan nhiều rồi đó!” Liên Kiều nói lời hàm ý: “Vị kia, biết đâu không bao lâu nữa… sẽ thành người một nhà với cô nương thì sao!”

“Ừm?”

Cuối cùng nàng cũng bị giọng điệu cường điệu kia của Liên Kiều thu hút.

“Vài hôm trước, không phải cô nương bảo nô tỳ tìm hiểu tình hình ở kinh thành sao?”

Ngó ra ngoài xe, đội ngũ quân đội dài không thấy điểm dừng, Liên Kiều hạ thấp giọng:

“Cô nương biết lần này Tạ Thanh Yến hồi kinh là để làm gì không?”

“Được phong thưởng vì lập chiến công?”

“Chuyện đó chỉ là bề nổi thôi.” Liên Kiều che miệng, nói: “Dạo gần đây kinh thành xôn xao cả lên, nói Tạ hầu gia năm nay đã hai mươi ba mà vẫn chưa có thϊếp thất, thậm chí đến một thông phòng cũng không. Ngài ấy là cháu ngoại của bệ hạ, là đích tử độc nhất của trưởng công chúa. Tuy dân gian đồn rằng ngài ấy không phải con phò mã nên mới mang họ mẹ… nhưng chuyện đó không quan trọng.”

Liên Kiều nhấn mạnh từng chữ: “Tóm lại, lần này là bệ hạ nhất định sẽ ban hôn cho ngài ấy!”

Trong xe tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Thích Bạch Thương cũng lên tiếng dưới ánh mắt đầy chờ mong của Liên Kiều: “Vậy thì… có liên quan gì đến ta?”

Không phải nàng tự xem nhẹ bản thân.

Đúng là Thích Bạch Thương xuất thân từ phủ Khánh Quốc công, nhưng nàng chỉ là một thứ nữ do phòng bên sinh ra, mẫu thân ruột thậm chí còn chẳng được coi là thϊếp thất trong phủ, nàng là đứa con lưu lạc trong dân gian, cầm nửa tấm ngọc âm dương mà sống lay lắt cho đến khi lên chín tuổi mới được phủ nhận về.

Nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng thôi đi, trớ trêu thay, nơi phủ Khánh Quốc công lần đầu tìm thấy nàng… lại là một kỹ viện nổi tiếng ở kinh thành.

Chuyện này là một vết nhơ nhục nhã với phủ Khánh quốc công, họ chỉ mong sao trên đời chưa từng tồn tại người như nàng.

Cũng vì vậy, ngay trong năm thứ hai nàng được nhận tổ quy tông, phủ đã vội vã đưa nàng đến điền trang ở vùng quê hẻo lánh, sau đó cũng chưa bao giờ nhắc lại sự tồn tại của nàng trước mặt người ngoài.

Thích Bạch Thương biết rõ thân phận của mình, nàng cũng không cho rằng tỳ nữ của mình lại là kẻ mơ mộng hão huyền đến thế.

Liên Kiều hiểu được ánh mắt đó.