Suy nghĩ của Thích Bạch Thương vẫn đang mắc kẹt trong phương thuốc cổ mới đọc trong y thư khi nãy.
Hình như… có chỗ nào đó chưa đúng.
Thế là bên trong xe lặng ngắt như tờ, Liên Kiều ngồi chờ muốn nghẹn thở mới thấy nữ nhân che mặt bằng tuyết sa khẽ chớp hàng mi đen dày. Hàng mày nàng khẽ nhíu lại rồi dần giãn ra, có vẻ cuối cùng nàng cũng hoàn hồn rồi.
Sau đó nàng đưa ba ngón trái khép hờ đặt lên cổ tay phải, ngón giữa định quan, ngón trỏ định tồn, ngón áp út định xích.
Bình tĩnh điều tức, ba nhịp thở trôi qua.
“Ồ.” Thích Bạch Thương chậm rãi lên tiếng, ngón tay thả lỏng.
Ngón tay cái bên trái nàng có một nốt ruồi nhỏ như giọt máu rơi trên nền tuyết, hai tay nàng lại đỡ lấy quyển y thư, mí mắt chầm chậm khép lại.
“Chắc là mấy hôm trước khám bệnh từ thiện hơi vất vả, mệt quá nên dương khí hơi hư. Đợi đến kinh thành rồi, kê đơn điều dưỡng vài hôm, chắc sẽ ổn thôi.”
Một câu nhẹ nhàng thong thả nhưng lại mất trọn thời gian một tuần trà.
Liên Kiều: “…”
Cho dù biết rõ tiểu thư nhà mình chỉ cần không có người ngoài là sẽ luôn mang dáng vẻ chậm rì rì, uể oải lười biếng như thế, Liên Kiều vẫn thấy nghẹn đến sắp hộc máu.
Mấy giây sau, Thích Bạch Thương lại khẽ ngước mắt: “Tắc đường sao?”
Liên Kiều: “…”
Đây chẳng phải là chuyện đã nói nửa nén nhang trước rồi sao?
Thích Bạch Thương: “Trời nắng gay gắt, nơi này lại chẳng phải chợ phiên, sao lại kẹt đường chứ?”
Quả thực năm nay thời tiết dị thường, mới đầu hạ thôi mà gần tháng nay không mưa lấy một giọt, nắng hầm như trong l*иg hấp.
Ngay cả Liên Kiều vốn có tính nóng nảy cũng không còn hơi sức mà nổi nóng, bất lực vén rèm xe lên, ra hiệu cho cô nương nhà mình xem.
“Người tự nhìn thì hơn.”
Một góc phố chợ ồn ào đập vào mắt Tề Bạch Thương, tiếng hò reo rộn ràng khắp thành cũng theo đó ùa vào tai nàng.
Người đông như mắc cửi, xe ngựa nối đuôi không dứt. Một người quanh năm sống ở vùng thôn dã như Thích Bạch Thương lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.
Xuyên qua đám đông chen chúc, nàng nhìn thấy giáp trụ loá mắt dưới ánh nắng. Nhớ lại tin đại thắng ở phương Bắc vừa truyền về trước khi lên đường, nàng trầm ngâm hỏi: “Đang nghênh đón Trấn Bắc quân sao?”
Liên Kiều vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Trấn Bắc quân chỉ là phụ thôi, dân chúng đều đến xem Định Bắc hầu Tạ Thanh Yến.”
“Là Trấn Quốc công.” Giọng Tử Tô lạnh nhạt truyền vào từ ngoài xe.
“Chỉ mới truyền triệu thôi mà, nghi thức sắc phong chính thức cũng phải đợi vị hầu gia kia hồi kinh đã.” Liên Kiều nói sai nên hơi đỏ mặt, nhưng vẫn không chịu nhận sai, ưỡn cổ cãi cố.
Đối với vị được mệnh danh là đệ nhất nho tướng của Đại Dận, từ cổ chí kim có một không hai, Thích Bạch Thương đã từng nghe danh nhưng nàng cũng chẳng có hứng thú mấy.
Nàng không đáp lời, cúi đầu định tiếp tục xem y thư.