Phong Hoa Hoạ Cốt

Chương 1: Xuân Sơn công tử

Triều Đại Dận, năm Gia Nguyên thứ mười bảy.

Trưởng công chúa có đứa con độc nhất tên là Tạ Thanh Yến, tự Diễm Chi, hiệu là Xuân Sơn công tử. Y thống lĩnh quân đội trấn thủ phương Bắc suốt mười năm, có quân công hiển hách, quy phục được lòng dân.

Năm y vừa tròn hai mươi ba đã bình định Tây Ninh, tiến đánh Bắc Yên, dẹp loạn chư vương, thu phục mười ba châu vùng biên lĩnh.

Sử quan phán rằng: “Tội ở đương thời, công truyền thiên cổ.”

Dân gian ca tụng không ngớt, ở biên giới phía Bắc còn có đồng dao truyền tụng chiến công hiển hách của y, truyền miệng khắp nơi:

“Yên cương ánh bạc chiếu bạch mã,

Tung hoành như sao rơi giữa trời.

Oán thù trăm năm một trận dứt,

Từ đây cõi Bắc sạch danh vương.”

Mùa hạ năm ấy, bệ hạ hạ chỉ triệu Tạ Thanh Yến hồi kinh.

Chiếu rằng: “Định Bắc hầu Tạ Thanh Yến có công đánh giặc, là cột trụ quốc gia, tấn phong tước Công, ban hiệu Trấn Quốc, bổ nhiệm chức Đại tướng quân.

Quyền thế vượt bậc, danh vọng lẫy lừng, lễ tế trời được miễn quỳ, nghìn thu Đại Dận chỉ có một người như thế.”

***

Trên đường phụng chỉ hồi kinh, nơi nào Tạ Thanh Yến đi qua, dân chúng đều chen lấn nghênh đón, toàn thành rộn rã.

Thanh thế của Trấn Bắc quân uy chấn bốn phương, ngay cả những cỗ xe ngựa khảm ngọc khắc hoa của các vương công quý tộc cũng phải tự giác nhường đường, huống chi là xe ngựa của thường dân.

Trong một con ngõ nhỏ, một cỗ xe ngựa cũ kỹ giản dị bị kẹt giữa tầng tầng lớp lớp người dân chen chúc bên đường, không thể tiến thêm bước nào.

“Chậc.”

Trên xe, Tử Tô cải nam trang quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói vọng vào trong: “Cô nương, tắc đường rồi.”

Trong xe im lặng như tờ một hồi lâu.

Có vẻ người bên trong đã thϊếp đi rồi.

Cuối cùng vẫn là Liên Kiều, một tỳ nữ khác trong xe cầm chiếc quạt lông khổng tước quạt mạnh hơn mấy cái: “Cô nương?”

“Ừm?”

Ở sâu trong khoang xe, nữ nhân có mái tóc đen mượt như mây đang tựa vào bàn trà gỗ lê ngẩng đầu lên. Cuốn y thư cũ kỹ trên tay nàng theo đó khép lại, một đôi mắt long lanh tựa thu thủy liếc nhìn về phía này.

“Ai gọi ta thế?”

Tựa như vẫn đang chìm đắm vào nội dung trong y thư, ánh mắt nàng ngơ ngác như trăng sáng rọi xuống mặt sông, mơ màng nhưng lại mê hoặc lòng người. Trước sống mũi cao thanh tú là một tấm lụa trắng phủ lên nửa khuôn mặt, khi gió thổi qua càng tôn thêm vài phần thanh lãnh thoát tục.

“Cô nương, Tử Tô nói bị tắc đường rồi. Gặp đúng hôm trời nóng hầm hập như thế này, không biết còn phải đợi bao lâu, thiệt đúng là mệt người.” Liên Kiều thở dài u uất, lại trông thấy vầng trán trắng như tuyết lộ ra dưới tấm lụa, không khỏi ngạc nhiên: “Trời nóng thế này, sao cô nương chẳng đổ mồ hôi vậy ạ?”