“Aaaaaaaa!”
“Cứu tôi với!”
“Có ai ở gần đây không?”
“Aaaaaaaa!”
Như dự đoán, không một hồi âm.
Hẳn là tòa nhà này cách âm tốt lắm, nếu không thì tôi đã bị chôn vùi rất sâu.
Thỉnh thoảng trong giấc ngủ tôi có nghe thêm một vài tiếng đổ sập và những âm thanh “răng rắc” do dư chấn truyền đến.
Nhưng không có tiếng người.
Điều tích cực là tôi cũng không nghe thấy cả những âm thanh bên ngoài tòa nhà, nên có thể không phải những người ở gần tôi đều không còn khả năng kêu cứu, mà là do vị trí của tôi đã bị cách ly.
Tôi không muốn nghĩ đến tình huống tiêu cực chút nào.
Nếu là vậy thì khá căng thẳng đấy, người bên ngoài sẽ khó xác định vị trí của tôi để giải cứu, hoặc phải mất rất nhiều thời gian để có thể giải cứu tôi.
Tôi nghe nói trong một số trường hợp đổ sập, các khối bê tông và đồ vật có thể sụp đổ theo cách ngẫu nhiên rồi tạo thành những túi không gian mà sóng âm không thể truyền đến, tạo ra sự ngăn cách âm thanh.
Quả như mong đợi về một khu vực độ khó cấp S+ nhỉ.
Tôi bật đèn điện thoại lên, ngồi chia đồ ăn còn lại của mình thành bảy phần.
Sau đó tôi nhận ra một điều rằng: vẫn nên tìm cách mở cửa tủ ra thì hơn.
Đồ ăn có thể miễn cưỡng mỗi ngày bổ sung rất ít năng lượng đi, nhưng nước uống không đủ.
Phải nhân lúc sức lực của tôi còn tốt phá cửa ngăn tủ để lấy đồ ra.
Nghĩ là làm, tôi lập tức gấp gọn chăn và đồ đạc xung quanh.
Đặt đèn flash điện thoại ở một góc đủ sáng, tôi bắt đầu dùng sức tác động lực mạnh lên cánh cửa gỗ.
Ý tưởng của tôi chính là đẩy nó sụt vào bên trong.
Khoảng trống để lấy đà không đủ, vì vậy tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh dùng tay.
Tư thế này rất đáng ghét, vì bạn chỉ có thể dùng được một chút lực.
“Rầm! Rầm!”
Tôi hì hục đẩy cửa một lúc lâu, hết dùng nắm đấm đến dùng khuỷu tay.
Âm thanh va chạm trong không gian nhỏ hẹp càng khuếch đại. Sau một hồi lâu tôi đã hơi đau đầu, bàn tay lẫn khuỷu tay cũng sưng đỏ.
Chỉ có cánh cửa tủ vẫn vững chắc hơn bao giờ hết.
Đến khi chỉ số sức khỏe đã giảm mất vài chục điểm, tôi mới bất lực dừng lại.
Sau khi ăn uống và nghỉ lấy hơi một chút, tôi tiếp tục công việc đã định.
Nếu là tôi của trước đây thì có lẽ đã bỏ cuộc sau 5 phút đầu tiên cố gắng đẩy cửa trong vô vọng.
Nhưng tôi đã làm điều này trong gần một tiếng đồng hồ rồi.
Cũng không khó để lý giải, chẳng có ai dám hời hợt với chuyện sống chết của bản thân.
“Lạch cạch.”
“Ầm… rầm!”
Đáp lại nỗ lực dài hơi của tôi, chỉ có những âm thanh sụp đổ hậm rãi của tường và đồ vật do lực tác động khi tôi phá cửa gây ra.
Thỉnh thoảng tôi có hơi lo những chuyển động này có thể tạo ra một sự sụp đổ mạnh và bản thân sẽ bị nghiền nát. Dù vậy tôi vẫn không dừng lại, dù sao tòa nhà này cũng đã sập xuống vì động đất, mà tôi vẫn còn sống trong “nơi trú ẩn” này của mình.
Thêm một lúc lâu, rồi lại một lúc lâu. Tôi liên tục đẩy cửa, đuối sức thì ăn ít kẹo và ngồi nghỉ để khôi phục chỉ số sức khỏe. Trong lúc nghỉ ngơi tôi kiểm tra tín hiệu điện thoại, gửi lại tin nhắn và thử tạo âm thanh lớn để cầu cứu.
Dù những việc này đều không có hiệu quả, nhưng tôi vẫn cần duy trì thực hiện đều đặn để không bỏ lỡ khả năng được cứu sống của mình.
Công việc phá cửa tủ bàn làm việc này kéo dài đến mức bắt đầu thách thức niềm tin của tôi.
“Không sao, mình quen cảm thấy tuyệt vọng thế này rồi.”
Tôi trấn an bản thân theo một cách kỳ lạ, thế mà việc này lại góp thêm sức mạnh cho tôi tiếp tục.
“Cạch!”