Trò Chơi Tận Thế: Cầm 20 Điểm May Mắn Bước Lên Đỉnh Cao - Quyển 1

Chương 11: Phó bản 1 - Tư cách sống sót

Hừm, dựa theo các tiểu thuyết sinh tồn hệ thống từng đọc thì câu trả lời là tôi sẽ tiếp tục bị đưa vào các thế giới khác để sinh tồn trong đủ loại tận thế. Khả năng này là rất hợp lý theo lý lẽ của hệ thống, vậy nên tôi phải chuẩn bị cho nó.

Nếu tôi thất bại thì sao? Dĩ nhiên tôi biết rồi, trên bảng ghi chữ “Chết” rất rõ ràng kia mà. Nhưng chết này có nghĩ là tôi sẽ bị loại khỏi hệ thống, được trả về thế giới thực, hay thật sự chết?

Tôi nghĩ là chết thật.

Tốt hơn là vẫn nên hoàn thành phó bản.

Vậy thì điểm tích lũy, có lẽ là thứ giúp tôi gia tăng sức mạnh và mua các vật phẩm trong [Chợ Hành Lang].

Còn có một điều luôn khiến tôi bận lòng.

[Thông số cá nhân (tắt chế độ hướng dẫn tân thủ):

Tên: Phan Thị Đặng Vy.

Tuổi: 23 (nữ).

Thể chất: 35.

Tốc độ: 50.

Sức khỏe: 680/850.

May mắn: 20/100.

Thuộc tính: Kẻ từ bỏ đen đủi.

Đạo cụ: Không có.

Kỹ năng: Không có.

Điểm tích lũy: 0.

Nhận xét chung: Thuộc tính cộng hưởng với độ may mắn rất thấp của bạn tạo ra vận mệnh đen đủi không hồi kết. Bạn sẽ đối mặt với nhiều khó khăn, có tỉ lệ cao gặp phải tình huống nguy hiểm và những người có ác ý, xin hãy cực kỳ cẩn thận.]

Đó chính là điểm sức khỏe của tôi đã giảm so với lúc đầu.

Tôi nhíu mày, với tay cầm lấy chai Chanh tuyết bạc hà yêu thích uống một ngụm.

Kết quả là điểm sức khỏe đã nhảy lên hai đơn vị.

[Sức khỏe: 682/850.]

Ồ, tôi đoán rằng cái này giống với Health Point (thanh máu) trong các trò chơi điện tử. Bị thương, đói bụng, trạng thái mệt mỏi kiệt sức đều có thể làm giảm chỉ số này. Nếu như thanh máu về không thì sẽ “tỏi”.

Tôi tự cảm thấy cả người mình đau nhức ê ẩm, vậy mà cũng chỉ giảm có bấy nhiêu thôi à?

Thì ra chỗ đau đớn này đối với thanh máu của tôi cũng không tính là nhiều, là do tôi yếu quá nên khả năng chịu đựng tệ.

Thấy số liệu rõ ràng làm tôi an tâm hơn nhiều, có nghĩa là tôi không phải chịu chấn thương bên trong nào.

Tôi xé một gói kẹo dẻo hương coca Chupi Chups bỏ vào miệng, đồ ngọt cung cấp nhiều năng lượng và làm dịu tinh thần rất tốt. Tôi vừa nhai vừa nhìn chỉ số sức khỏe của mình chậm rãi hồi.

Dù sao thì nhìn thấy tình trạng cơ thể hiển thị rõ ràng dưới dạng số liệu thế này, một người có chút ám ảnh cưỡng chế sự hoàn hảo như tôi không muốn nhìn thấy chỉ số liên tục giảm thấp.

Lỡ như HP giảm xuống một mức nhất định nào đó sẽ sinh ra trạng thái tiêu cực thì lại không tốt. Trong trường hợp không có đủ thông tin, tôi cứ đề phòng mọi khả năng đi đã.

Đây chính là thói quen mà tôi đã hình thành nhờ vào vận mệnh đi đến đâu gặp chuyện xui xẻo đến đó của mình. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy chuyện này cũng là điều tốt theo cách nào đó.

Sau khi ăn xong, tôi quyết định nằm cuộn tròn trong góc bàn quấn chăn ngủ trưa.

Đợi sau khi dậy, tôi sẽ tìm cách mở cánh cửa tủ đáng ghét kia ra và lấy túi vật dụng khẩn cấp.



“Reng reng renggg!”

Chuông báo thức gọi tôi dậy sau hai giờ.

Vị trí bất tiện làm lưng tôi hơi tê, nhìn vào bảng hệ thống chỉ số sức khỏe của tôi đã cải thiện rõ rệt.

[Sức khỏe: 794/850.]

Có lẽ không thể đầy được vì trên người tôi vẫn còn một số vết thương và trạng thái cơ thể chưa hoàn thiện.

Tôi lần nữa kiểm tra tín hiệu trên điện thoại, vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Đáng lo hơn là suốt từ lúc mắc kẹt đến giờ tôi gần như không nghe thấy được âm thanh rõ ràng nào. Có lẽ là tường cách âm đã đổ xuống chặn hết toàn bộ xung quanh tôi, hoặc là tôi đã bị mắc kẹt quá sâu chăng?

Tôi có nên thử hét lên một chút không?