Lão Tổ Huyền Học Tung Dưa Bự, Cả Nhà Bá Tổng Ngồi Không Yên

Chương 4: Chấn Động, Nghe Được Tiếng Lòng Của Ôn Sương (2)

Cửa thang máy vừa mở, Phó Tư Hành lập tức gạt tay Ôn Sương đang khoanh trước người anh, sải bước rời đi.

Thấy Phó Tư Hành bỏ đi, Ôn Sương cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tò mò về cái hộp kim loại này nữa, vội vàng chạy theo.

Chú Chu, tài xế của Phó Tư Hành, đã đậu sẵn chiếc Bentley đen bóng trước cửa khách sạn.

Phó Tư Hành mở cửa xe, lên xe rồi hạ giọng khàn khàn bảo chú Chu: “Lái xe đi!”

Anh thật sự không muốn ở cạnh Ôn Sương, cái người có vấn đề thần kinh này dù chỉ một giây.

Ôn Sương đuổi theo tới tận cửa khách sạn, vừa vặn thấy Phó Tư Hành lên xe. Cô mở to mắt nhìn chăm chăm vào cái “vật thể lạ” này đầy hiếu kỳ.

[Ủa? Đây là cỗ xe ngựa có bốn bánh à?]

Cô bắt chước động tác mở cửa xe của Phó Tư Hành, định tự mình mở cửa.

Nhưng thử mấy lần liền, vẫn không cách nào mở được.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân còn đang ở ngoài…”

Phó Tư Hành lạnh giọng cắt ngang lời chú Chu: “Lái xe ngay!”

Thấy xe bắt đầu chuyển bánh, Ôn Sương cuống lên. Cô lập tức chạy vài bước dài, đặt chân lên cốp sau rồi dùng sức bật mạnh, nhảy thẳng lên nóc xe và ngồi xuống.

“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên trên nóc xe khiến Phó Tư Hành và chú Chu bên trong đều giật mình.

Phó Tư Hành bảo chú Chu dừng xe, hạ cửa kính xuống, liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên nóc xe một cái: “Cô điên rồi à?”

Ôn Sương cảm thấy cái “xe ngựa bốn bánh” này khá êm, mặt đường bằng phẳng, khác hẳn thế giới trước kia của cô, ở đó toàn ổ gà ổ voi. Còn ở đây hai bên đường còn mọc đầy những công trình cao ngút trời. Tất cả khiến cô cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Xuống mau!”

Phó Tư Hành nhìn thấy không ít người đi đường đang ngoái đầu nhìn về phía này, ai nấy đều như đang xem một màn biểu diễn xiếc, còn cô thì y như một con khỉ diễn trò trong rạp.

[Không xuống, không xuống, ngồi trên này vừa thoải mái lại vừa có tầm nhìn rộng, còn khỏi phải nhìn cái mặt lạnh như tiền của tên xui xẻo kia.]

Phó Tư Hành: “?”

“Ôn Sương, nếu cô còn không xuống, mười triệu tiền phí ly hôn tôi không đưa nữa đâu.”

[Bắt nạt mình mới tới cái thế giới này, nắm đúng tử huyệt mà uy hϊếp. Được được được, xuống thì xuống.]

Ôn Sương nhảy xuống khỏi nóc xe, vỗ vỗ cửa kính: “Tôi muốn ngồi vào trong.”

Phó Tư Hành quả thực sợ cô lại ngồi lên nóc xe nữa, đành mặt đen như đáy nồi, mở cửa cho cô vào.

Ôn Sương ngồi vào xe.

Phó Tư Hành nhíu chặt mày kiếm, lạnh giọng ra lệnh: “Đóng cửa xe. Thắt dây an toàn.”

Ôn Sương mò mẫm chỗ tay vịn, dùng sức đóng cửa. May mà xe này chất lượng tốt, Không thì cửa xe có khi đã bay luôn rồi.

“Dây an toàn là gì?” Ôn Sương sờ trái sờ phải, tìm mãi vẫn không ra.

Phó Tư Hành cảm thấy tim gan mình như muốn nổ tung. Cái người phụ nữ này, rốt cuộc là thật sự ngốc, hay đang giả ngốc vậy?

Đến cả dây an toàn mà cũng không biết?

Anh liếc cô một cái bằng ánh mắt như nhìn người đầu óc có vấn đề, sau đó siết chặt nét mặt, nghiêng người sát lại gần.

Ôn Sương nhìn người đàn ông bất ngờ áp sát, mùi hương thanh mát dễ chịu xộc thẳng vào mũi.

Gương mặt lạnh lùng tuấn tú cùng những đường nét góc cạnh của anh dần phóng to trước mắt cô.

Làn da anh rất trắng, còn mịn hơn cả da phụ nữ, không thấy nổi một lỗ chân lông nào.

Do trúng thuốc nên đuôi mắt dài hơi đỏ lên một cách bất thường, toát ra vẻ tà mị yêu nghiệt.

Khoảng cách quá gần khiến từng hơi thở nặng nề của anh đều phả lên mặt Ôn Sương.

“Bốp!” Ôn Sương thẳng tay tát một cái.

Cùng lúc đó, dây an toàn cũng được người đàn ông thắt xong.

Bầu không khí trong xe chợt trở nên cứng đờ và lạnh buốt.

Chú Chu đang lái xe phía trước nín thở không dám ho một tiếng.

Thiếu phu nhân điên rồi sao? Vậy mà dám tát thiếu gia một cái bạt tai!