Cái bạt tai mà Ôn Sương vung ra cũng không phải là quá mạnh.
Nếu mà thật sự dùng sức, e là răng Phó Tư Hành đã rụng mất mấy cái rồi.
Dù vậy, gương mặt điển trai của anh ta cũng đã u ám đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Ôn! Sương!”
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đánh anh ta!
Cái người phụ nữ này, hôm nay đúng là phá vỡ mọi giới hạn rồi!
“Phu quân à, là anh hắt hơi vô mặt người ta trước đó nhé. Sắp hòa ly rồi, mà còn hắt hơi vào em, cảm giác như anh đang định dụ dỗ em ấy.”
Phó Tư Hành: “…”
Anh hắt hơi vào mặt cô lúc nào?
Anh bị cô bỏ thuốc, hô hấp gấp gáp, hơi thở hỗn loạn, chuyện đó anh có kiểm soát được sao?
Còn dụ dỗ cô? Dù có là con heo cái, anh cũng không muốn dụ dỗ chứ đừng nói là cô!
[Chà, cái mặt này đúng là thối kinh khủng, thật sự không hiểu cái thân xác này hồi trước làm sao mà lấy được anh ta? Mình thấy chú Chu tài xế còn tốt hơn.]
Phó Tư Hành: “?”
Mang anh ra so với một ông chú tài xế hơn bốn mươi tuổi?
Ôn Sương thấy Phó Tư Hành mặt đen như đáy nồi, không nói gì nữa, cô cũng chẳng buồn dây dưa với anh ta.
Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía tài xế đang lái xe.
[Ờ, không ngờ chú Chu còn thọ ngắn hơn cả cái tên bên cạnh mình nữa cơ, ừm, còn có tướng đội nón xanh nữa.]
Phó Tư Hành: “…”
Cô ta có im miệng được không?
Không, hình như cô ta đâu có nói gì… Mấy lời đó hình như là… tiếng lòng?
Cô bị bệnh à? Gặp ai cũng phán người ta đoản mệnh hả?
“Chú Chu, cái vòng tay chú đeo, có thể cho tôi được không? Tôi có thể xem quẻ miễn phí cho chú đó.”
Phó Tư Hành giơ tay bóp trán, ngón tay dài ấn mạnh vào huyệt thái dương: “Ôn Sương, cô có thôi đi không?”
Ôn Sương liếc anh một cái, gắt gỏng nói: “Câm đi, bà đây đâu có nói chuyện với anh.”
Chú Chu không muốn thấy thiếu gia với thiếu phu nhân cãi nhau, vội vàng tháo cái vòng buộc tóc trên cổ tay đưa cho Ôn Sương: “Thiếu phu nhân, đây là dây buộc tóc của con gái tôi, tôi tặng cho cô, khỏi cần xem quẻ đâu.”
Ông chưa từng nghe nói thiếu phu nhân biết xem tướng.
Chỉ nghe đồn cô ta lêu lổng, thô tục, chẳng được nhà họ Ôn và nhà họ Phó ưa chút nào.
Ôn Sương cầm lấy sợi dây buộc tóc, buộc gọn mái tóc dài rối bù của mình lại, cười tươi rói: “Tôi không nhận đồ người khác cho không đâu. Chú Chu, chú có tướng miệng úp thuyền, khóe miệng rũ xuống, mệnh khắc cha mẹ. Tầm tuổi mười mấy là cha mẹ đã mất rồi phải không?”
Chú Chu giật mình.
Chuyện riêng của ông, chưa bao giờ kể với bất kỳ ai trong nhà chủ, sao cô ta lại biết?
Cô ta thật sự biết xem tướng à?
Ôn Sương nói tiếp: “Chú có thiên đình tối, sống mũi lõm, vận thế không tốt, đường tình cảm dễ bị phản bội. Chú kết hôn năm ba mươi tư tuổi, con gái năm nay tám tuổi đúng không?”
Chú Chu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Con bé… không phải con ruột của chú.”
Két…
Chiếc xe phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
“Thiếu phu nhân, chuyện đó không thể nào!” Chú Chu mặt mày tái mét.
Vừa nãy còn thấy cô ta có vẻ biết chút tướng số, giờ thì ông thấy cô nói nhảm đến độ vô lý.
Ông với vợ tình cảm tốt, vợ ông là người nội trợ toàn thời gian, ngoài chuyện đi chợ và đón con đi học thì gần như không tiếp xúc với bên ngoài.
Làm sao mà có chuyện phản bội được?
Phó Tư Hành cũng thấy Ôn Sương quá mức hoang đường.
“Tôi từng gặp vợ chú Chu, là người phụ nữ hiền lành, thật thà. Cô lấy chuyện như vậy ra bịa đặt bôi nhọ người ta là sao? Ôn Sương, trước kia cô chỉ biết gây rối, bây giờ thì quá đáng hơn, không chỉ rối mà còn độc ác nữa!”
Ôn Sương thấy chú Chu và Phó Tư Hành nghi ngờ năng lực của mình, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Trước đây, trong thế giới của cô, chưa từng có ai dám nghi ngờ cô như vậy!
Hu hu, cô thật sự rất muốn quay về.
[Mình có lòng tốt giúp hai tên chết yểu này, thế mà bọn họ lại hùa nhau nghi ngờ mình, tức chết đi được!]