Hồi môn á?
Cô ta nghĩ đẹp thật đấy.
Ôn Sương là đứa con gái bị nhà họ Ôn nuôi ở quê, từ nhỏ đã không được yêu thương, ngang ngược, thô lỗ chẳng ra thể thống gì. Nhà họ Ôn thấy cô làm mất mặt, vốn dĩ chẳng ưa cô, gả cô vào nhà họ Phó rồi thì cắt đứt liên lạc, chẳng buồn hỏi han gì nữa.
“Cô không có hồi môn, nhưng chỉ cần cô không dây dưa với tôi nữa, tôi sẽ cho cô mười triệu coi như bồi thường.”
Mười triệu?
Đôi mắt Ôn Sương khẽ mở to.
[Dù không rõ mười triệu của thế kỷ 21 là bao nhiêu, nhưng nghe thì cũng nhiều phết đấy, không tệ không tệ, vừa đến nơi đã ly hôn, lại còn có tiền tiêu, đến lúc đó có thể kiếm một tướng công trẻ trung hơn.]
[Dù sao thì tên này trông cũng già lắm rồi.]
Phó Tư Hành: “…”
Anh mới hai mươi sáu tuổi, chỉ hơn cô năm tuổi, già chỗ nào chứ?
Chẳng lẽ đầu cô ta bị va đến hỏng rồi?
Phó Tư Hành cảm thấy trong người ngày càng nóng bừng, khó chịu, không muốn nán lại thêm một giây nào, anh quay người, sải bước rời đi.
Thấy anh rời đi, Ôn Sương vội vàng đuổi theo.
“Biến! Đừng có bám theo tôi!”
Ôn Sương lập tức nhấc chân dài, đá một cú thẳng vào mông anh.
[Không vì mười triệu thì tôi thèm theo anh ra đây chắc?]
[Đợi anh ta gặp chuyện rồi thành phế nhân, e là mười triệu của mình cũng đi tong!]
Bị cô đá một cú, Phó Tư Hành loạng choạng mấy bước, suýt thì ngã sấp mặt.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Ôn Sương đang khoanh tay trước ngực, nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải bây giờ bị trúng thuốc, cả người nóng bức, vô lực, thì anh đã sớm gϊếŧ chết cô ta rồi!
Phó Tư Hành giơ tay nhấn nút thang máy. Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, anh bước vào trong.
Ôn Sương nhìn cái hộp kim loại kỳ quái kia, hoàn toàn không biết đó là cái gì, thấy Phó Tư Hành đã vào thì cũng lững thững bước theo.
Cửa thang máy từ từ khép lại, theo một tiếng rung nhẹ, thang máy bắt đầu đi xuống.
Ôn Sương giật nảy mình.
[Cái quái gì vậy, chẳng lẽ đây là đạp mây cưỡi gió?]
Theo phản xạ, cô đưa tay ôm chầm lấy người đàn ông đang đứng trước mặt.
Trong lúc hoảng loạn, đầu ngón tay cô chạm trúng cơ bụng rắn chắc bên hông anh.
Mấy người khác trong thang máy đồng loạt quay sang nhìn cô và Phó Tư Hành.
Phó Tư Hành cảm thấy thể diện bao năm kiếp trước của mình đều bị người đàn bà này làm mất sạch. Giọng anh lạnh đến thấu xương: “Buông, tay!”
Ngay khi tiếng anh vừa dứt, thang máy bất ngờ phát ra một tiếng “rầm” và rơi xuống một đoạn.
Người phụ nữ phía sau chẳng những không buông ra, mà còn ôm chặt hơn.
[Mình đây là thiên tài huyền học, trời không sợ, đất không sợ, yêu ma quỷ quái cứ việc nhào ra!]
Phó Tư Hành cảm thấy mình sắp bị cô ôm đến nghẹt thở: “Ôn Sương, cô chán sống rồi hả?”
Ôn Sương cảm nhận được hơi thở của anh đang trở nên gấp gáp, tay cô từ bụng anh lần lên đến ngực, dựa vào kiến thức y thuật từng học ở Linh Nguyệt Cốc, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người anh.
“Phu quân, anh thấy đỡ hơn chưa?” Cô khẽ hỏi.
Những người khác trong thang máy lại một lần nữa liếc mắt nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ.
Thời buổi này thật loạn rồi. Giữa nơi công cộng, hai người này chẳng coi ai ra gì cả.
Phó Tư Hành cảm nhận được sau khi bị điểm huyệt, cơn nóng bức khó chịu trong người dịu đi đôi chút.
Nhưng mà cô đang ôm chặt lấy anh, cơ thể mềm mại dán sát, khiến anh bất ngờ nảy sinh một ham muốn chưa từng có với cô.
[Mình đây không sợ! Không sợ! Chỉ là cái hộp kim loại thôi mà, cùng lắm thì bổ nó ra!]
Phó Tư Hành đang định giơ tay gỡ hai cánh tay đang siết chặt của cô ra, bỗng phát hiện cơ thể cô khẽ run rẩy.
Cô đang… sợ à?
Sợ khi đi thang máy á?
Cô thật sự bị đập đầu hỏng mất rồi sao?
May mà chẳng bao lâu sau, thang máy đã xuống đến tầng một.