Ôn Sương trước giờ yếu đến mức gà cũng không bắt nổi, từ khi nào lại mạnh đến vậy?
Với thân thủ của anh, người bình thường căn bản không thể lay chuyển.
“Ôn Sương!”
Ôn Sương giơ tay lên, cắt ngang lời Phó Tư Hành chưa nói xong, trong mắt thoáng hiện vẻ ngơ ngác và hoang mang: “Nơi đây là đâu? Bây giờ là thời đại nào?”
Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương bỗng dưng như lên cơn, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Không lẽ lúc nãy cô ta ngã đập đầu vào cạnh giường, đập đến hỏng đầu rồi?
Phó Tư Hành mím chặt môi mỏng, giọng lạnh tanh: “Bây giờ là thế kỷ 21, đừng nói với tôi là cô không biết. Dù cô có giả vờ hay không, cuộc hôn nhân này, ly chắc rồi!”
Ôn Sương khẽ lắc đầu: “Thế kỷ 21? Tôi chưa từng nghe nói.”
“Đồ thần kinh!” Phó Tư Hành thực sự không muốn nói thêm câu nào với Ôn Sương nữa, sợ cứ tiếp tục thế này, bản thân sẽ không nhịn nổi mà bóp chết cô.
Thuốc trong người anh đã bắt đầu phát tác, cả người nóng rực, hai chân bủn rủn, e rằng anh không thể tự mình rời khỏi khách sạn này.
Phó Tư Hành lập tức lấy điện thoại gọi cho tài xế: “Chú Chu, bây giờ chú tới cổng khách sạn Diệp Thành đón cháu.”
Gọi xong, vừa quay đầu lại, anh liền đối mặt với khuôn mặt trang điểm đậm đang ghé sát của Ôn Sương.
Ôn Sương chớp mắt với anh, chỉ vào chiếc điện thoại trong tay anh: “Thứ này là gì? Thật kỳ lạ, chẳng lẽ là phù truyền âm?”
Vừa rồi cô còn nghe thấy có người nói chuyện từ đầu bên kia.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Tư Hành bốc lên ngọn lửa xanh âm u, anh gắng sức kiềm chế cảm xúc trong lòng: “Ôn Sương, cô bớt giả vờ đi cho tôi!”
Trước đây ở Linh Nguyệt Cốc, mọi người đều cung kính với Ôn Sương, chưa từng có ai dám hung dữ với cô như vậy.
[Vô lễ đến thế, chẳng trách mệnh yểu. Một lát nữa đi qua cây cầu kia, anh ta sẽ gặp tai nạn sập cầu, dù giữ được mạng, nhưng hai chân bị cắt cụt, một chỗ nào đó trong người cũng bị phế.]
Người đàn ông đang chuẩn bị rời khỏi phòng lập tức khựng lại.
Anh quay đầu nhìn Ôn Sương, không ngờ cô ta lại độc mồm độc miệng đến thế!
Nguyền rủa anh gặp tai nạn thì thôi đi, còn nói hai chân bị cụt, chỗ đó cũng phế!
Hai tay Phó Tư Hành buông bên người siết chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay kêu răng rắc.
[Chân và chỗ đó đều phế, từ đó anh ta sa sút không gượng dậy nổi, sự nghiệp lao đao, gia sản tiêu tan, cuối cùng bị người ta móc mắt, sống không ra người không ra ma. Chưa đầy một năm, cắn lưỡi tự sát.]
[Thảm thật.]
[Thôi mình nhanh chóng ly hôn với anh ta cho xong!]
Trán Phó Tư Hành nổi gân xanh, co giật liên hồi. Anh nghiến chặt răng hàm, đang định mở miệng nói gì đó, thì lại đột nhiên khựng lại.
Vừa rồi, anh rõ ràng không thấy Ôn Sương mở miệng nói câu nào.
Nhưng anh dám chắc chắn, mình đã nghe thấy tiếng cô ta nói, rõ ràng rành mạch.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Gặp ma rồi sao?
[Ơ? Sao anh ta lại nhìn mình bằng ánh mắt kiểu đó? Ly hôn xong, mình có thể mang theo của hồi môn chứ?]
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Tư Hành gắt gao dán chặt vào miệng Ôn Sương, lần này, anh dám chắc, cô không hề hé môi.
Anh… đột nhiên nghe được tiếng lòng cô ta?