“Ôn Sương, cho dù có chết, tôi cũng sẽ không chạm vào một đầu ngón tay của cô!”
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, không hề có chút nhiệt độ nào vang lên từ đỉnh đầu.
Ôn Sương ôm trán đang đau điếng vì đập vào cạnh giường, chậm rãi ngẩng đôi mi dài lên, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Người đàn ông cao lớn thẳng tắp, dung mạo tuấn tú, đường nét khuôn mặt sắc sảo rõ ràng, ngũ quan lập thể, đôi mắt phượng dài hẹp đen láy lúc này đang âm u, lạnh lùng quét qua người cô.
Ánh mắt ấy như thể muốn nuốt chửng cô đến tận xương tủy.
Ôn Sương nhíu mày thật chặt.
Đây là đâu?
Người đàn ông ăn mặc kỳ quặc, tóc ngắn gọn gàng này là ai?
Cô là thiên tài huyền học của Linh Nguyệt Cốc, vì cứu chúng sinh mà hiến tế cả thần hồn của mình.
Tại sao khi mở mắt ra lại đến nơi kỳ quái thế này?
Ôn Sương lại đưa mắt nhìn quanh phòng, mọi thứ bên trong đều là những thứ cô chưa từng thấy qua.
“Ôn Sương, cô tưởng bỏ thuốc tôi là tôi sẽ động vào cô à? Ngày mai tôi sẽ bảo luật sư soạn sẵn đơn ly hôn!”
Ôn Sương vừa xoa trán vừa đứng dậy từ dưới đất, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu trước mặt: “Ly hôn là gì? Là ý ‘hòa ly’ sao? Nhưng, tôi thấy ấn đường anh tối sầm, môi tái nhợt, e là tối nay sẽ có huyết quang chi tai, có tướng đoản mệnh.”
Vừa dứt lời, không khí trong phòng im bặt vài giây.
Ánh mắt Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương càng thêm u ám, sắc bén, tựa như chỉ muốn xé cô ra thành trăm mảnh.
Người đàn bà chết tiệt này, tối nay hẹn anh đến khách sạn, nói là muốn bàn chuyện ly hôn, kết quả lại bỏ xuân dược chỉ có tác dụng với nam giới vào hệ thống thông gió của phòng tổng thống.
Cô khiến anh trở tay không kịp!
Nếu không phải giữa nhà họ Phó và nhà họ Ôn có hôn ước, anh tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ này.
Kết hôn xong, anh không muốn đυ.ng vào cô, cô thì hoặc là tuyệt thực, hoặc là tự sát, không thì cũng bỏ thuốc anh, cứ thế làm ầm ĩ trời đất, khiến anh chán ghét đến tận xương tủy.
“Ôn Sương, cô đúng là độc ác, không đạt được thứ mình muốn thì giờ lại bắt đầu nguyền rủa tôi?”
Đầu Ôn Sương đau đến choáng váng, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông này như muốn gϊếŧ cô đến nơi, rốt cuộc là vì sao lại căm ghét cô đến vậy?
Cô quan sát kỹ anh một chút, thấy mắt anh đỏ rực, hơi thở dồn dập, l*иg ngực phập phồng, lông mày cô càng nhíu chặt: “Chẳng lẽ anh trúng Hợp Hoan Tán rồi?”
Cô vội vã sờ khắp người mình.
Không có ngân châm, cô cũng chẳng giúp được gì cho anh cả.
Nhìn Ôn Sương vẫn còn đang giả vờ vô tội, Phó Tư Hành không thể kìm nén được nữa, anh vung tay lên, bóp mạnh cằm Ôn Sương: “Cô thôi ngay cái trò giả nai đó đi!”
Ôn Sương đau quá, lập tức giơ tay lên, dồn lực đánh một chưởng về phía người đàn ông.
Anh loạng choạng lùi lại mấy bước.
Ôn Sương cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Linh lực của cô… sao lại biến mất rồi?
Nếu là ở Linh Nguyệt Cốc, cú đánh vừa rồi của cô chí ít cũng khiến anh bay xa mười mấy mét.
Phó Tư Hành bị đẩy ra, đôi mày cau chặt lại.