Hồi tưởng của ta bị người phá vỡ, ta đã bưng bê trà thuốc ở đây khá lâu nhưng người đứng đầu vẫn chưa quay về.
Hôm nay ta theo Chu Thiếu Quân và các sơ y nhập thất khác cùng đi lên khu núi phía đông hái thuốc.
Đây là lệ thường của Độc Y Sơn Trang.
Mỗi người chúng ta phải mang trên lưng một cái gùi tre dùng để đựng các loại cây thuốc hái được. Trên tay cũng cầm một cây dao nhỏ vừa tay, vừa để đào củ, rể vừa để bảo vệ bản thân khỏi mấy con vật trong rừng.
Tháng này là nhóm sơ y của chúng ta, gồm có hơn 20 người chia nhau ra tự mình tìm kiếm.
Nếu ai tìm được các loại thuốc quý sẽ được trọng thưởng riêng.
Việc hái thuốc, phơi thuốc, sắc thuốc chỉ có sơ y làm.
Nhị y và nhất y chủ yếu thăm khám và bốc thuốc hoặc khổ cực hơn là đọc và ghi chép sách y trong thiên hạ.
Đúng là những công việc nhàm chán.
Nhưng ta cũng không có ý định làm giống bọn họ, vì vốn dĩ nhưng thư tịch cổ đại ta đọc không hiểu, cũng không đọc được bao nhiêu chữ.
Ta chỉ định sao khi vết thương trên người hoàn toàn hồi phục sẽ ăn cắp vài loại thuốc quý, tích cóp chút ngân lượng sau đó sẽ cao chạy xa bay khỏi nơi này.
Dù gì cũng mang tiếng xuyên không nếu chỉ quẩn quanh chốn rừng núi này thì quả thật quá uổng cho ta rồi.
Nhắc tới ngân lượng ta lại càng thêm oán trách, ở thời hiện đại ta đã chăm chỉ làm việc bán hết công sức lẫn tuổi trẻ.
Đến khi tích cóp được kha khá tài sản thì lại bị xuyên tới đây, còn là ở tầng lớp nghèo túng nhất.
Biết thế khi đó ta đã ăn sài phung phí, bao nuôi vài tên tiểu đệ cơ bụng 6 múi còn thêm mấy tiểu muội muội xinh tươi trắng trẻo rồi.
Đúng là đời người vô thường, có tiền nên xài để không phải hối tiếc mà.
"Nè tiểu Diệp đi lẹ một chút, sắp lên tới đỉnh núi rồi."
Chu Thiếu Quân gọi ta đi nhanh, từ khi ta nói cho hắn biết ta tên Diệp Khinh Ngữ thì hắn luôn luôn gọi ta tiểu Diệp nghe ẻo lả chết đi được.
Cuối cùng sau khi mồ hôi đổ ướt hết sau áo ta cũng đã lên tới đỉnh núi.
Mà nhắc tới thì thời cổ đại này thật phiền phức, y phục mùa hè mà mặc còn nhiều lớp hơn cả y phục mùa đông của thời hiện đại.
Ta hoàn toàn mù tịt với các y thuốc, mà tiểu tử Chu Thiếu Quân cũng chỉ mới nhập môn chưa lâu lại còn chậm tiêu hơn người khác.
Nên bọn ta ngoại trừ việc đi ngắm hoa bắt sâu thì cũng không hái được gì nhiều.
Ta đứng ở đỉnh núi đông nhìn sang ba đỉnh núi còn lại, trong lòng chợt nghỉ tới nơi ta rơi xuống.
"Nè sư huynh, ngươi nói xem ta là rơi xuống từ đỉnh núi nào trong ba đỉnh còn lại vậy?"
Chu Thiếu Quân theo hướng ta chỉ cũng nhìn sang, hắn lại bật cây quạt giấy của mình ra
quạt lấy quạt để.
"Nghe mấy sư huynh sư tỉ cùng đi theo đại sư tỉ hôm đó họ phát hiện ngươi ở chân núi tây, chắc là rơi từ đó đi."
Hắn chỉ tay về hướng đối diện nơi bọn ta đang đứng.
Chu Thiếu Quân lại nói tiếp: "Đó là khu vực cấm địa của y trang, chỉ những sư huynh sư tỉ đi theo sư phụ từ nhỏ mới được đi vào. Mấy đệ tử sơ y như chúng ta thì đừng hòng đặt chân."
Ta nghe vậy thì nhíu mày: "Trong đó có gì sao lại là cấm địa?"
Chu Thiếu Quân lắc đầu: "Ta không biết, mà cũng không ai biết ngoài sư phụ. Chỉ trang chủ hoặc người kế nhiệm mới biết được thôi."
Càng là như vậy càng khiến ta tò mò muốn đi vào.
"Bất kỳ đệ tử nào vi phạm mà đi vào cấm địa đều bị xử phạt nặng nề."
"Phạt như nào?"
Chu Thiếu Quân nhìn ta cười nham hiểm: "Đây là Độc Y Sơn Trang dĩ nhiên là dùng độc để phạt rồi. Đọc dược mà đại sư tỉ bào chế trên thế gian này ngoài trừ tỉ ấy thì không ai có thể giải được. Mà nó sẽ khiến ngươi sống chỉ cầu chết."
Ta chợt rùng mình một cái, xem ra phải tìm cách khác mới được.
Chu Thiếu Quân kéo ta đi tới một cái cây có thân lá to và trái mộng màu hồng.
"Đây là cây Bọt Ếch, ngươi có thể lấy lá giã nát rồi đắp lên vết rắn cắn, rất có hiệu quả."
Ta bẻ một quả trên cây Bọt Ếch còn chưa kịp làm gì hắn đã ngăn ta lại: "Ngươi mà ăn nó thì lập tức chầu trời ngay."
Tay ta run rẩy, ở đây đúng là sơ suất sẽ đăng xuất.
Đi dọc xuống sườn núi vào sâu trong rừng, bọn ta phát hiện nơi này có một hồ nước nhỏ, nước rất trong.
Vì vậy bọn ta liền dừng chân rửa mặt và uống chút nước.
Trên tay ta đang cầm lá môn lớn chứa nước trong đó, chợt ta lại nhớ tới món trà sữa ngon ngọt hoặc ly cà phê đá tuy đắng nhưng khiến ta có thể đủ tỉnh táo vượt qua rất nhiều đêm tăng ca.
Chà, ở nơi này ngoài nước trà thì là nước lã không có gì đặc sắc.
Ta nhất định phải tìm ra thứ gì đó để thay đổi mới được, nhất quyết không thể nhàm chán qua ngày như cổ nhân được, vì ta là Diệp Khinh Ngữ.
"Tiểu sư huynh, không biết y phục và hành lý khi ta đuợc đại sư tỉ cứu về hiện đang ở đâu?"
Ta nhớ khi đó trên người ta vẫn mang túi xách, trong đó có dụng cụ trang điểm và điện thoại, lúc nhảy vực ta đã ôm nó rất chặt.
Nếu may mắn thì chắc nó sẽ không tan nát đâu.
Chu Thiếu Quân lại nhíu mày: "Ta không biết, lúc ta được giao nhiệm vụ chăm sóc ngươi thì ngươi trên người ngoại trừ bộ y phục y môn thì không có gì cả."
Ta thầm nghĩ chắc những thứ đó nếu không rơi mất thì cũng do cái người đại sư tỉ gì đó cất giữ.
Vậy nên mục tiêu trước mắt của ta là xâm nhập vào được cấm địa tìm kiếm, hoặc là lấy lại túi xách từ tay đại sư tỉ.