Nữ Nhân Có Độc Là Thuê Tử Của Ta

Chương 6: Dung Mạo Quận Chúa

Mấy hôm nay ta cứ cảm thấy có kẻ cứ âm thầm theo dõi quan sát ta, nhưng dù ta có dùng hết sự nhanh nhẹn của mình cũng không thể lôi kẻ đó ra.

Cũng không thể trách ta được, với một kẻ tay chân yếu đuối như ta thì làm sao có thể so bì lại.

Ta đã cẩn trọng để ý rất lâu, đa số các môn y nơi này chỉ toàn là thư sinh chân yếu tay mềm hoặc là có một số kẻ cường tráng một chút.

Nhưng họ hoàn toàn không có võ công.

Chỉ là đôi khi sẽ có một vài bóng đen xẹt qua xẹt lại trên mấy cành cây, như âm hồn vậy.

Ta và Chu Thiếu Quân đang phải tất bật chạy ra vào nhà bếp và phòng khách phía tây để bưng trà bánh tiếp đãi khách quý.

Ta cũng không biết đây là nhóm khách quý nào mà phải chuẩn bị đầy đủ mâm cổ, chỗ ở.

Khi ta mệt sắp thở không ra hơi mà tấp vào gốc vây trong hoa viên thở dốc thì lại bị một bàn tay to lớn vỗ lên vai.

Ta cứ tưởng mình sắp đi chầu trời luôn rồi.

Tên ẻo lả kia nhìn là biết bán ban bán nữ dù cho hắn có đang mặc trên người bộ y phục nam nhân.

"Nè cái tên kia mau đi lấy nước ấm vào phòng cho quận chúa nhà ta tắm mau".

Hắn quơ quơ cây phất trần màu trắng trên tay qua lại trước mắt ta.

Ta nghe thấy hai từ quận chúa liền hưng phấn hẳn lên, trước giờ chỉ toàn xem trên phim ảnh hoặc là nhìn thấy trong viện bảo tàng.

Còn các công nương hay quận chúa gì đó vẫn chưa tận mắt nhìn, lần này quả là có hời rồi.

Nhưng bắt ta mang nước vào tận phòng thì đừng mơ, mấy người đó tắm một lần tốn cả một khối nước ai mà xách cho nổi.

Ta gật gật đầu với hắn nhưng trong lòng đang toan tính tìm kẻ làm thay.

Ta nhìn thấy tên đệ tử to béo của nhị y, hắn đang cầm trên tay một trái chuối miền thì nhai nhốp nhép.

Ta vội đi lại cười dã lã với hắn "Tâm Tề sư huynh gặp huynh ở đây thì tốt quá".

Hắn liếc ta một cái rồi trề môi "Gặp ta làm gì, đứa thân phận thấp kém như ngươi không xứng để nói chuyện với ta".

Ta thật sự muốn vã vô cái mỏ rồi dọng vô cái mặt nhiều thịt hắn nó một cái.

Cái bản mặt này ai đâu mà thèm nói, chỉ là ta có chuyện cần đày đọa hắn thôi.

Nhưng ta vẫn phải cười thật tươi như lời hắn nói là đúng "Đúng đúng, sư huynh nói quả không sai. Vì vậy ta mới phải tìm tới sư huynh làm chuyện hệ trọng đây".

Hắn hơi nhướng mày nhìn ta "Chuyện gì hệ trọng?"

Ta cầm lấy trái chuối hắn còn chưa kịp bóc vỏ rồi tự mình ăn "Vừa rồi người của quận chúa nói với ta là quận chúa muốn tắm nước ấm. Ta thật sự muốn đi để được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc của nàng".

"Nhưng nghĩ lại với thân phận thấp kém này thì ta làm sao xứng mà bước vào phòng người, huống chi là được tận mắt trông thấy tư thái xinh đẹp yểu điệu ấy".

"Ta suy đi nghĩ lại thì chỉ có huynh là người phù hợp nhất".

Hắn nhìn ta với vẻ mặt nghi ngờ "Tại sao?"

Ta khẽ cười vì biết cá đã cắn câu "Vì ta nhìn thấy khắp y trang này chỉ có huynh là anh minh thần võ, phong độ xuất trần, y thuật thì tuyệt kỹ. Chỉ có huynh mớ có đủ tư cách để giúp quận chúa thôi".

Tâm Tề hai mắt sáng rực, mặc dù hắn cô che giấu nụ cười trên môi nhưng cái mũi hinh hỉnh lên của hắn đã bán đứng tâm can của hắn rồi.

"Ngươi nói quả không sai, ta cũng thiết nghĩ ta có thể đảm nhiệm trọng trách này".

"Ngươi có mắt nhìn đó" nói xong hắn phe phẩy thân hình mập mạp đi về phía nhà bếp.

Ta thầm mỉm cười trong bụng, tính ra hắn là con trai thứ của quan huyện lệnh nơi này. Phía trên đã có con cả, phía dưới lại có các đệ đệ.

Nên hắn được phụ thân bồi dưỡng từ nhỏ để được vào Độc Y Sơn Trang này.

Nghe nói trang chủ trước kia là thái y trong cung từng chữa trị cho hoàng đế.

Còn vị đại sư tỉ là con gái của thừa tướng đương triều rất được trọng, do thân thể yếu nhược lạo có thiên phú y học nên sau khi trang chủ từ quan trở lại quê nhà lập nên y trang thì nàng đã được thừa tướng gửi đến đây học y.

Cũng đã hơn 15 năm trôi qua, trang chủ xem nàng vừa là đệ tử ông yêu quý nhất vừa như con gái ruột.

Độc Y Sơn Trang này rất có uy quyền, vừa có con gái thừa tướng là đại sư tỉ vừa có trưởng tử của tứ vương gia là nhị đệ tử.

Vì vậy trong giang hồ kể cả quan lại cũng không kẻ nào dám đυ.ng tới.

Nhưng ngoài y trang này còn có một môn phái rất được kiêng kỵ. Môn phái này không những nắm toàn bộ kỵ mã và vũ khí khắp giang hồ mà cũng là nơi cung cấp binh khí duy nhất cho triều đình.

Đó gọi là Giang Ảnh Cung, cung chủ còn rất trẻ tuổi võ công tuyệt thế nhưng tính cách có chút quái đản.

Vừa nham hiểm vừa tàn nhẫn.

Chu Thiếu Quân lải nhải bên tai ta về một môn phái nào đó mà ta chưa từng nghe tới, ta lại không mấy để tâm.

Thứ ta để tâm bây giờ là dung nhan vị quận chúa khó ở kia.

Sau bảy bảy bốn chín lần tên hề Tâm Tề kia xách nước ra vào thì nhân vật chính cũng xuất hiện.

Ta và Chu Thiếu Quân đứng núp sau một gốc cây lớn, nơi này không xa không gần so với phòng quận chúa, đủ để bọn ta có thể chiêm ngưỡng dung nhan nàng.

Một bóng dáng ăn mặc trên người vải vóc đắt tiền, trên đầu là trâm vàng kim ngọc. Đi sau nàng ta là một đám tì nữ và thái giám.

Ta nhận ra tên thái giám đã sai khiến ta vừa rồi, nhìn thật không ưa nổi.

Quận chúa càng đi lại gần bọn ta càng nhìn rõ dung mạo và tướng người nàng.

Ôi mẹ ơi.....

Khi nhìn thấy nàng ta thì ta mới biết tất cả các tiểu thuyết và phim ảnh đều là dối trá

Nào có thân người mình hạc xương mai, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên tiên khí.

Nào có nụ cười nghiêng nước nghiêng thành làm bao nam nhân điêu đứng.

Có chăng là một cái nhấc tay hay một cú hét của nàng ta sẽ đánh bay mấy người đối diện mà thôi.

Vị quận chúa này có thể nói mập tương đương tên Tâm Tề sư huynh đang khom lưng với nàng, thịt trên mặt nàng ta còn nhiều hơn thịt trên ngực ta nữa.

Ta và Chu Thiếu Quân không kiềm nổi mà quay sang ho khan một trận, dẫu vậy vẫn phải cố để không phát ra âm thanh.

Nhưng tội nhất là sư huynh Tâm Tề, hắn vẫn chưa biết gì.

Giọng nói quận chúa vang kên từ đỉnh đầu hắn "Lui đi"

Sao mà cái giọng điệu này còn nam tính hơn mấy thị vệ đi cúi hàng nữa vậy.

Tâm Tề làm gan ngẩng đầu lên nhìn nàng, phải nói sức chịu đựng củ hắn đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Hắn cười khan một tiếng rồi nhanh chóng xin lui.

Chu Thiếu Quân và ta trốn vào một góc cười đến mức sắp tắt thở, thì ra quận chúa này quả thật có nhan sắc nghiêng thùng đổ nước mà.

"Nè, đây là lần đầu ta được nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đến vậy đó, nếu so với nàng thì ngươi xứng danh là đại mỹ nữ rồi tiểu Diệp".

Chu Thiếu Quân vừa vỗ vào vai ta vừa cười nói.

Do để thuận tiện cho việc đi lại nên ngày thường ta luôn mặc đồ nam và búi một cục tóc lên cao, nhìn không khác gì một tên tiểu bạch kiểm.

Ta hừ hắn một cái.

"Nghe nói nàng ta đến đây là để nhờ y trang giúp mình giảm béo đó".

Ta nghe được tin tức này từ một vị nô tì tỉ tỉ theo hầu hạ quận chúa.

Sắp tới ta còn có việc quan trọng, do lân la dùng tài ăn nói nịnh bợ của mình nên sư huynh phụ trách xuống núi mua thức ăn hàng tháng đã đồng ý cho ta đi theo hắn phụ trợ.

Thật ra vào định kỳ hàng tháng sẽ có nông phu chở lương thực đến đây.

Và trong nội trang cũng có nơi trồng rau và nuôi một số gia cầm.

Tuy vậy vẫn còn một số thứ cần mua nên sẽ có người phụ trách đi.

Ta muốn đi theo hắn một là muốn xem thế giới cổ đại sinh sống như nào, hai là để tìm hiểu đường chạy thoát thân sau này.

Chu Thiếu Quân nhất quyết một hai muốn đi theo, ta nghĩ có hắn đi cùng sẽ rất có ích vì ta không có ngân lượng cũng không rành nơi này.

Vì vậy sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, gà chưa kịp gáy ta đã quần áo chỉnh tề mặt mày tươi tỉnh đi ra cửa sau chờ Cao đại thúc.

Chu Thiếu Quân mắt nhắm mắt mở lờ đờ đi sau lưng ta, cũng tội nghiệp cho đứa nhỏ này.

Nếu ở thời hiện đại chắc bây giờ hắn đang vùi đầu vào đóng sách vở dày còn hơn lớp mỡ trên bụng vị quận chúa nào đó rồi.