Ta nằm trên giường thêm một tháng nữa, đây đúng là y trang bậc nhất thiên hạ. Thông thường động đến xương cốt phải mất hơn trăm ngày mới có thể xuống giường huống chi là ta đã bước một chân vào điện Viêm La.
Bây giờ ta đã có thể đi lại thậm chí là tập yoga, tập gym trong phòng luôn.
Nhưng tiếc là ngoài việc ngồi hít thở ta không có công cụ nào để tập hết.
Không biết ở thế giới kia đám bằng hữu khốn nạn có nhỏ giọt nước mắt cá sấu nào khi biết tin ta chết thảm hại trong trận động đất kia không.
Chắc thân thể ta ở đó đã bị gạch đá đè lên dập nát hết rồi, thật xấu xí.
Chu Thiếu Quân đúng giờ lại mang bữa sáng vào cho ta, thật lòng ta rất cảm kích sự chăm sóc của hắn.
Hơn 2 tháng nay người ta gặp nhiều nhất là Chu Thiếu Quân và một tiểu cô nương hầu gái giúp ta đi nhà xí và lau người cho ta.
Ta được Chu Thiếu Quân đưa ra ngoài hít thở, đây là lần đầu ta trông thấy nơi này.
Một sơn trang rất lớn được bao vây xung quanh với muôn trùng đồi núi hùng vĩ.
Chu Thiếu Quân đi cạnh nói cho ta nghe một số trang qui: "Y trang có bốn khu lớn, khu phía tây là nơi ở của đại sư tỉ, trang chủ ở khu nam, phía đông là nơi học và tập trung của các y đồ, còn khu bắc là nơi ở của nội môn đệ tử và các ngoại môn đệ tử."
Các ngoại môn đệ tử chỉ có một cấp độ nhưng nội môn đệ tử lại có ba phân cấp.
Y phục màu trắng là các nhất y, y phục vàng là nhị y, còn y phục đen là sơ y. Ngoại môn thì gọi là ngoại y với y phục xanh dương.
Nhất y do trang chủ đích thân chỉ dạy, nhị y do nhị trang chủ đứng đầu, tam y do đại sư huynh và đại sư tỉ cùng chủ quản.
Trong đầu ta chợt tưởng tượng ra nếu toàn bộ các đệ tử đều tập hợp lại thì nơi này như một nhà trẻ đầy màu sắc vậy.
Ta nhìn bộ y phục màu đen trên người hắn và ta, chà, chắc là không có màu sắc nào khác ngoài mấy màu này.
Chu Thiếu Quân vỗ lên vai ta cười nói: "Ngươi may mắn lắm, rất nhiều người đổ máu kể cả ngân lượng nhưng cũng không thể xin vào đây làm chân sai vặt."
"Ngươi vì bị thương mà có phước được nhận."
Ta cười khinh hắn: "Nếu ngươi cũng bị chém vài nhát và đâm một đao vào ngực thì xem ngươi có thấy may nữa hay không?"
Hắn chợt câm miệng lại như hiểu ra chuyện vừa nói, nhưng rất nhanh sau đó lại vỗ mạnh cây quạt trên tay ra phe phẩy: "Có người còn nhảy núi chết nhưng còn chưa được cái gật đầu của đại sư tỉ nữa kìa."
Ta lại thêm tò mò về vị đại sư tỉ kia.
Chu Thiếu Quân lại dẫn ta đến nhà bếp, hắn chỉ vào hơn 20 siêu thuốc ngoài sân: "Ta ngày thường sẽ phụ trách phơi thuốc và canh nấu thuốc, đó là bước cơ bản gia nhập sư môn."
Ta nhìn mấy cái siêu bằng đất nung và khói thuốc bay lên mà không khỏi nhíu mày.
Là một beauty blogger thì ta rất dị ứng và kiêng kỵ mấy thứ như ánh sáng mặt trời, khói, bụi...
Những thứ đó sẽ làm làn da của ta mất đi vẻ mềm mịn và sáng bóng của mình. Đối với người lấy vẻ ngoài để kiếm sống như ta thì đó là một cú trí mạng.
Nhưng Chu Thiếu Quân lại nói với ta rằng bọn ta sẽ cùng nhau quanh quẩn ở đây, ta ngoài việc nấu thuốc còn phải phụ thêm việc vặt trong bếp.
Có thể đây gọi là trả nợ, dù sao cũng đã ăn không, ở không, mà còn được phục vụ miễn phí.
Các đệ tử được phân biệt với người hầu bằng cái dây cột màu đen trên cánh tay.
Ta than thở với hắn: "Nhưng ta là nữ nhân, không có chút ưu ái nào sao?"
Hắn quơ quơ cây quạt trước mặt ta: "Y trang không phân biệt nam nhân hay nữ nhân. Nếu ngươi không vượt qua cuộc kiểm tra mỗi ba tháng một lần của đại sư tỉ thì sẽ bị đuổi khỏi trang."
Trong lòng ta thầm thở dài than trời, sao mà xuyên tới cổ đại còn bị làm bài kiểm tra vậy trời.
Nếu hỏi ta phân biệt mùi son phấn hay nước hoa thì ta dám nhận mình là chuyên gia.
Còn nhìn mấy cây, lá, hoa, rể này thì cái nào cũng giống cái nào. Còn mùi của bọn nó khi nấu lên ôi đúng là...
Ta đang nắm mấy cái lá lên quăng qua quăng lại còn Chu Thiếu Quân đang nấu một siêu thuốc đằng xa, hắn trong rất chăm chú như thể đó là một lọ thuốc thần vậy.
Chợt tầm mắt của ta bị che đi bởi một thân hình cao to, hắn có lẽ là đệ tử nhị y. Ta nhận ra vì hắn đang mặc trên người bộ y phục màu vàng.
"Nè, mau nấu cho ta theo đơn thuốc này. Nhanh lên, sư phụ ta đang chờ."
Ta nhận lấy tờ giấy trên tay hắn, dù đọc hiểu hết mấy từ trên đó nhưng lại không biết tên của bất kỳ vị thuốc nào.
Mà hơn hết ta rất không ưa thái độ của tên mập vừa rồi.
Chu Thiếu Quân đợi hắn đi khỏi mới mon men lại gần ta, hắn cầm lấy đơn thuốc rồi đi vào trong kho thuốc giúp ta bốc thuốc.
Hắn biết ta hoàn toàn mù tịt.
Tiểu tử vừa đổ nước nấu thuốc vừa nói với ta: "Tên đó là Đại Hoàng, đại đệ tử nhị y. Hắn ỷ mình được nhị trang chủ trọng dụng nên mặt lúc nào cũng hất lên trời không xem ai ra gì."
"Sở thích của hắn là ăn hϊếp những đệ tử mới nhập môn như chúng ta, đúng là đồ chết bầm."
Hắn lầm bầm nói, ta cũng cảm thấy vậy. Nơi nào cũng vậy cũng sẽ có ma cũ bắt nạt ma mới.
Ta chưa bao giờ là trái hồng mềm để kẻ khác nhào nặn, thậm chí ta còn là một kẻ lưu manh đầy mưu kế.
Là đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, phải đấu tranh với những đứa trẻ để được miếng cơm no, cái áo mặc thì còn sợ gì bị chèn ép.
Những năm tháng vừa đi học vừa cố gắng kiếm tiền lo cho cuộc sống, ta đã có mấy lần suýt chết.
Vậy nên có điều gì mà ta e sợ hay chưa từng trải qua kia chứ.
Nhưng ở đây lại có.
Nơi đây có khinh công, có võ công, có độc dược, có vua, có quan. Mà đáng ghét hơn là mấy tên con quan, bọn họ sẽ dễ dàng vu oan hay tiễn ta khỏi thế gian này một cách dễ dàng.
Ở đây có pháp luật nhưng nó nằm trong tay vương quyền và ngân lượng.
Ta thì hai thứ đó đều không có nên phải nhường, phải nhịn, phải luồng lách thôi.
Bệnh nhân lần này là con của một quan viên tam phẩm, hắn bị phong hàn nặng đã mời rất nhiều đại phu nhưng vẫn không khỏi.
Phụ thân hắn đã dùng rất nhiều ngân lượng và tận dụng tất cả các mối quan hệ để đưa nhi tử vào độc y sơn trang để chữa trị.
Cũng thật kỳ lạ, là độc y nhưng ai cũng muốn được bước vào nơi này cầu thuốc.