Châu Thành Xuyên muốn xuyên qua gương mặt ấy nhìn rõ suy nghĩ của Dương Mai, nói chính xác hơn thì hắn muốn nắm rõ mục đích của cô.
Có thật sự là vô tình hay không? Hay là cố ý ngồi đợi ở đây từ trước?
Những “Nguyệt Nữ” trước đó cũng từng dùng những cách tương tự thế này để tiếp cận hắn. Thủ đoạn đều tinh vi xảo trá.
Châu Thành Xuyên là người rất đỗi đa nghi.
Dương Mai nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, cảm nhận vị nhạt nhẽo hơi đắng nhẹ, mới khi nãy cô ăn vẫn thấy ngon lắm.
“Tôi không nhìn thấy gì hết.” Dương Mai ngập ngừng giải thích, đoạn muốn đứng dậy rời khỏi đây. “Cũng khuya rồi ạ, tôi xin phép được về phòng.”
Châu Thành Xuyên nhíu mày, hiển nhiên là không vui. Chưa từng có Nguyệt Nữ nào dám tự ý như vậy ở trước mặt hắn.
Người nhỏ tuổi đều như thế, không đủ năng lực phán đoán sắc mặt người khác, nếu thật sự là dùng chiêu trò thì cũng quá kém cỏi. Châu Thành Xuyên cảm thấy phiền chán. Đáng lẽ hắn nên đưa ra thêm yêu cầu với đám lão già cổ hủ kia, chỉ đưa đến những Nguyệt Nữ đã trưởng thành, cứng cáp, không khiến hắn phiền lòng.
Dương Mai cử động bàn chân, chưa kịp đứng vững thì đã bị đẩy ngã ra sau, hai bên cánh mông thì ê ẩm trên bãi cỏ, còn phần gáy bên trái đập vào thân cột, cảm giác đau đớn xộc thẳng vào óc, Dương Mai hít sâu một hơi, thân thể lạnh toát.
Bát cháo rơi trên đất vỡ tan tành, vài giọt cháo bắn lên vạt áo của Dương Mai.
Châu Thành Xuyên ra tay rất dứt khoát, sức lực đẩy người như muốn đối phương nôn cả ruột gan ra ngoài.
Khuôn mặt tái nhợt, Dương Mai sợ đến mức không nói được lời nào.
Châu Thành Xuyên đứng dậy, nét mặt trở nên sa sầm. Hắn định quay người rời đi, nhưng thình lình thì dừng lại.
Ẩn dưới làn váy dài màu xanh nhạt, bàn chân trần của người thiếu nữ lộ ra, trắng nõn mềm mại; mười ngón chân thon tròn xinh xắn, đặc biệt nổi bật trên sắc xanh nền cỏ.
Châu Thành Xuyên im lặng rủ mắt, bàn chân ấy còn chưa lớn bằng lòng bàn tay hắn, tinh xảo không tì vết, cảm giác rất nhỏ nhắn yếu ớt.
Giống như đôi chân của một đứa trẻ mới ra đời, gầy gò nhức mắt, không thể dính nổi một vết bẩn.
Hắn lại cúi người, chậm rãi đưa tay ra. Dương Mai hoảng loạn trong lòng, lùi về sau theo bản năng.
Châu Thành Xuyên chuẩn xác bắt lấy cổ chân của cô, cảm nhận chân thật làn da ấm áp bên dưới lòng bàn tay.
Hắn khẽ híp lại đôi mắt, nếp nhăn giữa lông mày dần tản nhạt ra.
“Thả… thả tôi ra!” Dương Mai dùng sức rút chân lại, cánh tay vẫy vùng dồn dập, nhưng người đàn ông này quá khỏe, bàn tay cứng rắn như sắt, cô cố gắng đến mấy cũng không thể thoát ra.