Giam Cầm Em, Nhốt Vào Lồng Son

Chương 10

Bàn chân của Dương Mai nằm gọn trong lòng bàn tay Châu Thành Xuyên.

Trong vô thức, hắn vuốt ve, xoa nắn từng đầu ngón chân vừa trắng vừa hồng của cô.

Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn còn nâng lên đôi chân mảnh mai của cô, chân váy trượt đến hông, vẽ ra một đường cong duyên dáng giữa không trung.

Dương Mai gần như nửa nằm nửa ngồi trên bãi cỏ, càng giãy giụa càng làm váy áo trên người nhăn nhúm xộc xệch.

Cô nức nở một tiếng, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu, một tay siết lấy nhúm cỏ trên đất, một tay run rẩy giữ lấy mép váy, cố gắng kéo xuống che khuất bắp chân của mình.

Châu Thành Xuyên ấn ngón tay vào lòng bàn chân, móng tay đâm vào da thịt trên chân, kéo ra vài vết máu như bị dao cắt. Dương Mai đau đến chảy mồ hôi lạnh, sống lưng cứng ngắc, quả tim nơi l*иg ngực như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Đau quá!” Dương Mai bất lực hét lớn, sức lực vẫy vùng càng thêm hoảng loạn dồn dập.

Cô gái nhỏ này thật sự rất ồn ào, âm thanh lanh lảnh chói tai, Châu Thành Xuyên cảm thấy phiền lòng. Vì vậy, hắn nắm ngón chân cái của cô, dùng sức bẻ cong.

Một tiếng “rắc” vang lên. Xương ngón chân bị hắn tàn nhẫn bẻ gãy.

“Á!”

“Làm ơn thả tôi ra!”

Dương Mai ngửa đầu hét lớn, nước mắt chảy xuống khóe mắt, hàm răng cắn vào môi đến bật máu.

Chưa bao giờ Dương Mai trải qua cơn đau nào lớn đến thế. Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi nhấn chìm lấy cô.

Nhìn xuống đầu ngón chân bị hắn bẻ gập xuống, hình dáng ủ rũ mềm mại ấy như một đóa hoa tươi sáng bị người tàn nhẫn dập nát, Châu Thành Xuyên lấy làm thích thú. Cho nên, hắn tiếp tục làm điều tương tự với những ngón chân còn lại, dùng sức bẻ gãy phần xương nhỏ xung quanh.

Mỗi lần hắn dùng sức, Dương Mai lại đau đớn khôn cùng, cần cổ thon mảnh ngửa lên, miệng há to, vừa la hét vừa khóc lóc, tiếng nức nở thảm thiết gần như vang vọng trong vườn.

Vào ban đêm yên tĩnh nghe thật rợn người lạnh lẽo.

Không kéo dài lâu, Châu Thành Xuyên buông ra bàn chân đã giữ trên tay, thần sắc thong dong điềm đạm, đuôi mắt cong nhẹ với vẻ hài lòng.

Hắn quay người rời đi, bỏ mặc Dương Mai nằm co rúm trên bãi cỏ lạnh lẽo ngoài trời.

Dương Mai run rẩy bả vai, không còn sức lực nào để chống đỡ nữa, cứ thế mệt mỏi thϊếp đi mất.

Lúc Dương Mai mơ màng tỉnh dậy, bác sĩ đang giúp cô băng bó vết thương chỗ bàn chân, cơn nhức dữ dội từ bên dưới truyền đến khiến Dương Mai hoảng hốt tỉnh táo lại, gương mặt của cô tức khắc trắng bệch.

Cô ngồi trên giường, quấn quanh người chiếc chăn bông dày, dáng vẻ phờ phạc tiều tụy.

Quản gia Tô ngồi bên cạnh nhìn cô, ánh mắt thương xót, không khỏi thở dài vài tiếng.

Thật sự là một đứa trẻ đáng thương.