Giam Cầm Em, Nhốt Vào Lồng Son

Chương 8

Dương Mai không biết “Nguyệt Nữ” là cái gì, nhưng linh tính mách bảo cô, đó tuyệt đối không phải thứ tốt. Theo bản năng, trong lòng cô sinh ra cảm giác bài xích.

Sau khi Châu Thành Xuyên trở về, bầu không khí trong Cung phủ Bảo Tuyết trở nên nặng nề u ám, mọi người đều có dáng vẻ căng thẳng lo âu. Quản gia Tô thường xuyên dặn dò họ phải làm việc cẩn thận, nhất định phải cẩn thận.

Một lần nọ đang nhổ cỏ trong vườn, Dương Mai gặp được “những Nguyệt Nữ” quản gia Tô từng nhắc đến với Châu Thành Xuyên. Khác với Dương Mai, họ được thoải mái mặc gì những gì mình muốn, đầm hoa, quần tây, váy ngắn… Thoạt nhìn, họ lớn tuổi hơn Dương Mai, ắt hẳn cũng phải từ hai mươi trở lên.

Công việc của họ rất nhẹ nhàng, chép sách, thêu thùa, phổ nhạc…

Tựa như một nàng tiểu thư danh giá sống nơi biệt phủ rộng lớn.

Nơi ở của họ cũng có vẻ đặc biệt hơn, mỗi người sẽ có một căn phòng lớn độc lập hai gian và bên cạnh sẽ có người hầu chăm sóc riêng.

Dương Mai không chủ động bắt chuyện, sau khi làm xong việc của mình, cô mang theo hộp dụng cụ quay người rời đi, từ đầu chí cuối không bận tâm đến những ánh mắt dò xét phía sau.

Nửa đêm, Dương Mai cảm thấy đói bụng, bèn xuống giường bước ra ngoài.

Quản gia Tô cho phép người hầu trong tòa lâu đài nấu nướng riêng trong bếp, nhưng yêu cầu phải dọn dẹp sạch sẽ, không được trộm cắp hay động đến những món ăn do đầu bếp chính làm.

Dương Mai tự nấu cho mình một nồi cháo trắng nhỏ, sau khi múc ra bát, cô bưng ra vườn, ngồi dưới cây cột lớn màu bạc.

Dương Mai thích nhất là ra đây ngồi, gần với bầu trời, có mây trắng gió thổi, những đóa hoa rạng rỡ sức sống.

Dương Mai bỗng nhớ đến Dương Kiều, tâm trạng liền buồn bã.

Đúng lúc này có tiếng động kỳ lạ truyền vào tai, Dương Mai giật mình, bèn quay đầu nhìn.

Một cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt cô.

Châu Thành Xuyên ngồi trên băng ghế đá, vận áo sơ mi trắng tay dài, cổ áo lỏng lẻo, vạt áo buông rộng bên dưới.

Một người phụ nữ tóc ngắn đang quỳ gối giữa hai chân Châu Thành Xuyên, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy vật to lớn, khuôn miệng bị nhét đến căng phồng, nước bọt chảy xuống cằm.

Trên người cô ta là đầm ngủ lụa màu tím, kiểu dáng gợi cảm, đôi ngực căng tròn như muốn bật ra khỏi lớp vải mỏng.

Dương Mai nhận ra đối phương, một trong những “Nguyệt Nữ” cô đã từng gặp.

Trong khi ấy, người đàn ông lại có dáng vẻ vô cùng bình thản, hai tay chống ra sau, đôi mắt nhẹ nhàng khép hờ.

Dương Mai cắn môi, lần đầu gặp phải chuyện này nên rất sợ hãi, chân tay cứng ngắc, không thể di chuyển được.

Không biết đã bao lâu, một cái bóng to lớn phủ xuống đầu Dương Mai.

Cơ ngơ ngác ngẩng đầu, người đang đứng trước mặt cô không ai ngoài Châu Thành Xuyên.

Hắn cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt tĩnh lặng ấy không hề có cảm xúc.

Châu Thành Xuyên hạ thấp lưng, đầu gối hơi chống trên đất, một tay đặt lên đùi, trên người phảng phất hơi thở lạnh lẽo.

“Đang làm gì ở đây?”

“Ăn cháo.” Dương Mai nhỏ giọng trả lời, cô nắm lấy chiếc muỗng bạc, như để chứng minh lời mình nói là thật, cô múc cháo đưa lên miệng.

Châu Thành Xuyên nhìn cô chăm chăm: “Thấy được.”