Dương Mai không thể liên lạc với Dương Kiều, quản gia Tô cũng không đồng ý giúp cô gọi cho em gái, cô chỉ còn cách chờ đến thứ bảy cuối tuần.
Mặc lên người đồng phục người hầu, Dương Mai bắt đầu công việc ở Cung phủ Bảo Tuyết.
Những người làm trong tòa lâu đài này đều rất lạnh lùng xa cách, thái độ đối với Dương Mai chẳng nóng chẳng lạnh, nhưng cũng không hề quá nghiêm khắc với cô. Bầu không khí như vậy lại làm Dương Mai cảm thấy dễ hít thở.
Công việc của Dương Mai là cắt tỉa cây cỏ trong vườn, thoạt đầu tay chân còn lóng ngóng vụng về, nhưng sau vài ngày thì đã thích nghi khá tốt.
Quản gia Tô vốn kiệm lời cũng dành cho cô lời khen ngợi.
Đến ngày thứ sáu, chủ nhân của Cung phủ Bảo Tuyết trở về. Từ lúc sáng sớm mọi người đã tất bật chuẩn bị nghênh đón. Khung cảnh rất nghiêm trang, quản gia Tô luôn cư xử chừng mực lại có dáng vẻ nóng nảy lo lắng, Dương Mai trốn trong một góc yên tĩnh cũng bị ảnh hưởng không ít.
Lúc người đàn ông đó xuất hiện, Dương Mai đang ngồi xổm trong vườn cắt tỉa những tán lá già bên cạnh bồn hoa cẩm tú cầu.
Khoảnh khắc ngẩng đầu, cô trông thấy một thân hình cao lớn trong bộ âu phục màu đen sang trọng, người đứng dưới tán ô xanh, phía sau là hàng người áo đen thẳng tắp uy nghi giống như vệ sĩ. Buổi chiều hôm ấy có một trận mưa nhẹ hạt, nửa bầu trời ảm đạm lạnh lẽo có vài vệt nắng khô rọi xuống.
Người đàn ông này khiến cô nhớ đến Thần Quan Sơn, hắn ta đã bắt Dương Kiều đi mất.
Châu Thành Xuyên chậm rãi bước lên trước, cụp mắt nhìn xuống Dương Mai.
Những hạt mưa mỏng dính lên gò má, cần cổ và mái tóc dài của Dương Mai. Đồng phục người hầu là áo sơ mi trắng kiểu dáng rộng và váy dài màu xanh dương, thiết kế đơn giản lại mang đến cảm giác thanh nhã dịu dàng. Cô gái nhỏ vẫn trong tư thế ngồi xổm trên đất, nửa người ướt sũng, hòa hợp lạ thường với những đóa cẩm tú cầu phía sau.
Châu Thành Xuyên khẽ cúi người, nhấc lên mí mắt dài, đôi con ngươi màu xám nhạt chiếu thẳng vào Dương Mai.
Nghiền ngẫm lại như đánh giá.
Một mảnh lạnh lẽo như tuyết trắng bao phủ.
Dương Mai vô thức rụt người lại, mím chặt cánh môi.
Châu Thành Xuyên chợt mở miệng, âm thanh trầm trầm: “Đây là Nguyệt Nữ mới được đưa đến?”
Quản gia Tô đứng phía sau, tỏ ra cung kính: “Vâng, là con gái nhà họ Dương ở Yên Châu.”
“Có bao nhiêu Nguyệt Nữ được đưa đến?”
“Khoảng năm người.”
Châu Thành Xuyên xoa nhẹ đầu ngón tay, khẽ bật ra nửa tiếng cười cợt: “Nhỏ như vậy thì làm được gì?”
Dương Mai nghe ra sự chế giễu của đối phương, cô nắm lấy bàn tay mình, chẳng rõ nguyên do đâu lại có can đảm đáp lại.
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như tiếng mưa rơi bên ngoài: “Tôi biết cắt tỉa hoa cỏ.”
Châu Thành Xuyên hơi dừng lại, đôi mắt thâm thúy khóa chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái nhỏ.