Giam Cầm Em, Nhốt Vào Lồng Son

Chương 6

Vì bảo vệ an toàn cho em gái, Dương Mai phải chấp nhận sự dàn xếp của quản gia Tô, thậm chí là phải bỏ học.

Cô dọn đến sống trong tòa cung điện rộng lớn, họ gọi nơi này là Cung phủ Bảo Tuyết, chủ nhân tạm thời đã đi vắng. Dương Mai được quản gia Tô chuẩn bị riêng cho một căn phòng nhỏ ở tầng hai, tách biệt với những người hầu khác.

Dương Mai muốn gặp Dương Kiều, nhưng quản gia Tô lại nói Dương Kiều đã được đưa đến nơi khác làm việc, cũng là chỗ ở của hoàng thất Cung Dương, nhưng cách nơi rất xa, vào thứ bảy mỗi tuần cô có thể gặp em gái một lần.

Dương Mai vẫn chưa thể yên tâm, cô muốn gọi điện thoại cho Dương Kiều, muốn nghe giọng nói của em ấy.

Quản gia Tô thoải mái đồng ý, nhấc điện thoại bàn nhấn một dãy số dài, Dương Mai ở bên cạnh lặng lẽ quan sát và ghi nhớ động tác của bà ấy.

Rất nhanh, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Dương Kiều.

“Là chị phải không ạ?”

Dương Mai nhận điện thoại từ quản gia Tô, lòng nôn nóng không thể chờ nổi: “Là chị! A Kiều, em thế nào rồi? Bọn họ có làm gì em không?”

A Kiều là nhũ danh của Dương Kiều.

Dương Kiều thút thít, âm thanh run rẩy có phần kìm nén: “Họ nhốt em lại… không cho em ra ngoài…”

Đoạn, Dương Kiều hơi dừng lại, đuôi mắt đỏ hoe khẽ liếc trộm người bên cạnh. Cô lo lắng nói vào điện thoại: “Còn chị thì sao? Có an toàn không?”

“Chị không sao. Họ bắt chị làm việc ở đây, không muốn thả chị ra.” Dương Mai siết chặt tay, nét mặt căng thẳng. “Không đánh đập, không bỏ đói. Họ cho phép chị gặp em vào thứ bảy mỗi tuần.”

Vì có quản gia ở ngay cạnh nên cô không dám nói nhiều hơn với em gái.

Dương Kiều cắn môi, l*иg ngực uất nghẹn, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà mọi thứ đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, tạm thời cô chưa thể bình tĩnh được.

Dương Kiều còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lúc này một cánh tay bỗng vươn tới, chạm lên eo Dương Kiều.

Cô lập tức cứng người, nét mặt trở nên hốt hoảng và sợ hãi.

Thần Quan Sơn ngước mắt nhìn Dương Kiều, cách một lớp vải, lòng bàn tay to rộng vuốt ve cái bụng nhỏ mềm mại.

Hắn ghé sát vào tai Dương Kiều, hơi thở nóng rực quẩn quanh vành tai cô.

Bàn tay của hắn chậm rãi lướt xuống, nắm lấy bắp chân của cô rồi dùng sức siết chặt.

Dương Kiều co rúm thân thể, gương mặt tái nhợt.

Thần Quan Sơn giật lấy điện thoại từ trên tay cô, dứt khoát ném xuống sàn nhà.

Cuộc gọi bị cắt đứt giữa chừng.

Dương Kiều lùi về góc giường, ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương. Thần Quan Sơn cười khẽ một tiếng, nắm lấy cổ chân của cô kéo mạnh về phía mình.

Dương Kiều sợ hãi giãy giụa.

“Chú đừng đến gần tôi… không được qua đây…”

Thần Quan Sơn vuốt ve cổ chân nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, thong thả cất lời: “Họ Cung Dương mê tín dị đoan, tin vào truyền thuyết dùng máu người tế lễ. Nghe nói máu của Nguyệt Nữ có thể khiến người ta sống lâu trăm tuổi, có phúc khí trời ban, xua được ma quỷ, mang đến vận may và tiền tài.”

Hắn nhấc mắt nhìn Dương Kiều, ngấm ngầm đánh giá: “Mỗi năm, họ Cung Dương tìm về những cô gái mang mạch cách Nguyệt Nữ, họ được đưa đến các cung, nơi ở của từng thành viên trong dòng chính hoàng thất.”

Dương Kiều không nhịn được tò mò: “Sau đó thì sao?”

Thần Quan Sơn chợt cong môi: “Các Nguyệt Nữ sẽ phải ở lại đó, phục vụ cho chủ nhân của họ. May mắn thì có vinh hoa phú quý, còn đen đủi thì trở thành cái xác trôi nổi trên sông.”

Dương Kiều rùng mình: “Chẳng lẽ tôi là người mang mạch cách Nguyệt Nữ?”

Cô căng thẳng nuốt nước bọt, lại hỏi: “Còn chú là người của hoàng thất Cung Dương?”

Thần Quan Sơn sờ vào lòng bàn chân của Dương Kiều, nói ra từng chữ một: “Tôi là chủ nhân của em, Dương Kiều.”