Thập Niên 80: Chồng Hiền Vợ Dữ

Chương 7

Lương Hồng Binh là đàn ông, chưa đến nửa phút là đã chọn xong mẫu áo mình muốn rồi. Anh ta tiếp lời vợ, tùy ý mà nói: "Đúng vậy, mẹ, mẹ thích chọn mẫu nào thì cứ chọn đi."

Tuy là nói vậy, nhưng người ở khu mỏ dầu này vẫn coi trọng thể diện nhất, hơn nữa mọi người còn sống chung trong một tòa nhà - ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu vẫn gặp. Những chuyện nhỏ như vừng mè cũng có thể bị bỏ vào miệng mà nhai đi nhai lại suốt mấy năm rồi lại nhả ra nói tiếp. La Văn Liên không muốn bị người ta xì xào bàn tán, cuối cùng vẫn chọn mẫu thông thường, dài đến ngang đầu gối.

Tôn Lam thì chọn áo khoác ngắn ôm dáng.

Tạ Quỳnh căn cứ vào mẫu mà bọn họ chọn, nhanh chóng tính toán trên giấy rồi đưa ra một con số đại khái có dư cho bọn họ. Cô viết lên giấy rồi dặn bọn họ mua vải theo con số mình đã viết, tránh để lãng phí vải.

La Văn Liên biết cô hiện đang ở đâu, dì ấy cười nói: "Được, hai ngày nữa, mua vải xong là dì sẽ nhờ người đưa qua cho cháu."

Tạ Quỳnh hứa: "Muộn nhất là giữa tháng 11 nha dì, lúc đó chắc chắn là cháu có thể làm xong cho nhà dì."

La Văn Liên vui vẻ tiễn cô xuống lầu.

Trong gió đêm đã có chút lạnh lẽo, trời đã không còn sớm nữa, Tạ Quỳnh định ghé qua nhà nói với Tạ Khánh Bình một tiếng rồi về nhà luôn. Khi xuống cầu thang, cô theo bản năng mà nhìn về chỗ mình để xe đạp, thì bỗng nhìn thấy bên cạnh xe cô có đậu một chiếc xe đạp quen thuộc.

Là xe của Triệu Duy Thành.

Trong phòng khách, Tạ Khánh Bình và anh con rể Triệu Duy Thành đang ngồi nói chuyện với nhau. Cả hai người họ đều là người học địa chất, có chủ đề chung, hơn nữa Triệu Duy Thành còn có ý muốn lấy lòng cha vợ nên toàn chọn những chủ đề mà ông thích để nói chuyện, khiến cho một người vốn ít nói như Tạ Khánh Bình cũng phá lệ mà nói nhiều hơn hẳn. Ông kể về kỷ niệm hồi làm công tác thăm dò khi còn trẻ, nói một hồi thì mặt mày cũng hồng hào hẳn lên: “Ba còn nhớ công việc đầu tiên mà ba phụ trách là làm thợ đặt đường dây của đội địa chấn. Ngày nào cũng phải vác hai - ba chục cân cáp điện và máy dò sóng rồi đi bộ một quãng được dài. Có một lần, trong đội thực sự không còn nước để uống nữa, đường lại quá xa, không vận chuyển đến được, thế là mọi người chỉ có thể uống nước trong giếng thăm dò. Ôi chao, cái mùi đó, đến tận bây giờ mà ba vẫn không thể quên nổi.”

Tạ Quân đi ăn sinh nhật của bạn xong, lúc này cũng đã trở về. Cô ấy vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghe đến đây thì hứng thú trỗi dậy, vội vàng hỏi: “Có vị gì ạ?”

“Vị trứng vịt muối bị hỏng do để lâu ngày, khéo còn thối hơn cả cái mùi đó ấy chứ!”

Tạ Quân nhíu mày: “Thế thì sao mà uống được ạ?”

“Không uống thì làm sao bây giờ. Trong sa mạc đấy, đi đâu mà tìm nước hả con.”