Nhà họ Lương đông người, khi mới chuyển đến dầu mỏ cũng là sáu người rồi. Ba thế hệ sống cùng nhau trong một căn nhà, đến khi Lương Tam Hỷ được thăng chức đổi nhà thì diện tích nhà ở mới lớn hơn một chút. Nhưng con cái dì ấy cũng đã lớn, nam nữ khác biệt nên trong nhà vẫn luôn rất chật chội.
Đến bây giờ, dù người con trưởng và người con thứ hai đều đã được chia nhà và chuyển ra ở riêng rồi, nhưng anh con trai thứ ba là Lương Hồng Binh và cô con dâu Tôn Lam thì lại có chức vụ khá thấp, nên cũng chỉ có thể tạm thời ở cùng vợ chồng dì ấy thôi. Đứa cháu trai Lương Bồi Chấn năm nay cũng đã năm tuổi rồi. Cả nhà này, cho dù chỉ ở trong nhà mà không làm gì thì cũng đã cảm thấy không khí ngột ngạt lắm rồi. Trừ khi là vào mùa đông lạnh giá, chứ bình thường chỉ cần trong nhà có người là cửa nhà sẽ không bao giờ đóng lại.
Trước tiên, La Văn Liên gọi cháu trai Lương Bồi Chấn của mình đến. Khi cậu nhóc biết là đo để may quần áo cho mình thì vui mừng vô cùng, ngoan ngoãn đứng yên để Tạ Quỳnh lấy thước dây đo tới đo lui trên người. Chỉ là quá trình đo người khá tẻ nhạt, lại còn phải đứng yên không được nhúc nhích nữa, thế nên Lương Bồi Chấn chưa đứng được bao lâu là đã bắt đầu ngã trái nghiêng phải rồi.
Tôn Lam ngồi xổm xuống, cố định cánh tay con trai đang lộn xộn của con trai, rồi ngẩng đầu cười nói với Tạ Quỳnh: "Con trai lớn nhanh, em may quần áo cho thằng bé rộng hơn hai cỡ giúp chị nhé. Như vậy còn có thể mặc lâu thêm được hai năm."
Tạ Quỳnh viết chiều rộng vai của Lương Bồi Chấn vào sổ tay, sau đó nói với chị ấy: "Được ạ."
Lương Bồi Chấn đo xong thì tự mình chạy đi chơi, quá trình lấy số đo của ba người lớn còn lại cũng rất thuận lợi. Cô lấy ra những mẫu áo mùa đông mà mình tự vẽ năm ngoái ra, đặt trên bàn cho người nhà họ Lương chọn: "Năm nay bận rộn quá nên còn chưa kịp nghĩ ra mẫu mới, chỉ có thể làm mẫu năm ngoái thôi. Mọi người xem có thích mẫu nào không?"
La Văn Liên và Tôn Lam nhanh chóng xúm lại xem, hai mẹ con thi nhau bàn tán, Tôn Lam nói: "Cái này đẹp, ơ, cái này cũng đẹp. Mẹ, mẹ xem mình có thích mẫu này không?"
La Văn Liên nhìn theo hướng con dâu mình chỉ, vẻ mặt dì ấy hơi do dự: “Hợp với người trẻ như mấy đứa, chứ mẹ đã bước nửa chân xuống đất rồi, sao mặc kiểu này được. Như vậy không phải là làm trò cười cho người ta sao?"
Phụ nữ nào mà không thích làm đẹp, Tôn Lam đã sớm hiểu rõ tính tình của mẹ chồng rồi, trên mặt chị vẫn còn nguyên ý cười: “Mẹ à, sao mẹ lại nói vậy! Chẳng mấy khi chúng ta may quần áo một lần, phải may thật đẹp chứ. Tự mình cảm thấy vui vẻ là được rồi, người ta nói gì thì cứ kệ họ."
"Hơn nữa, những mẫu quần áo này của Tiểu Quỳnh đều là mẫu cơ bản, đơn giản lại phóng khoáng, tuổi nào mặc mà chẳng được."