Chương 5
Tạ Khánh Bình vội đứng dậy ra mở cửa. Vừa mở cửa thì một phụ nữ trung niên mặc áo dài tay màu xanh bước vào - là La Văn Liên sống ở tầng trên. Thấy Tạ Quỳnh đang ngồi trong phòng khách, ý cười trên mặt dì ấy lại càng sâu: “Dì nói là mắt mình còn chưa lòa mà, cái xe đạp dưới sân đúng là của cháu.”
Tạ Quỳnh hào phóng chào hỏi: “Dì La ạ.”
Tính tình La Văn Liên cởi mở, nói chuyện cũng trực tiếp: “Tiểu Quỳnh à, dì nhìn tới nhìn lui một hồi, trong mỏ dầu này có nhiều thợ may như vậy nhưng tay nghề của cháu vẫn là tốt nhất.”
“Sắp đến mùa đông rồi, hai năm nay người trong nhà cũng chưa mua áo bông, năm nay có thể nhờ cháu làm giúp cho mấy chiếc áo bông dày dặn không? Dì thấy mẫu áo cháu làm cho nhà họ Triệu năm ngoái cũng đẹp lắm, nghe nói là nhồi lông vũ nhỉ.”
Khu dầu mỏ Bình Nguyên khác với những nơi khác. Lúc đầu, trong số những người được điều đến để hỗ trợ chiến dịch, có không ít người là phần tử trí thức cao cấp, tầm mắt cao, yêu cầu về chất lượng cuộc sống cũng cao. Trước đây, điều kiện của mỏ dầu không tốt, bọn họ cũng hết cách, mọi người đều chỉ nghĩ đến chuyện cống hiến dầu mỏ cho tổ quốc. Nhưng hiện giờ, ăn mặc đã đầy đủ, lại cộng thêm phúc lợi của mỏ dầu rất tốt nữa, mọi người cũng hào phóng với việc ăn mặc hơn. Nếu nhìn thấy kiểu dáng quần áo mới ở trên báo hoặc trên TV, bọn họ sẵn sàng bỏ tiền để tìm người may chúng.
Ở mỏ dầu có rất nhiều thợ may, người có tay nghề giỏi cũng không hề ít, và Tạ Quỳnh là một trong những người xuất sắc nhất. Cô còn trẻ, vừa có văn hóa vừa lịch sự lễ phép, lại thích học hỏi, không giống như mấy thợ may già bảo thủ. Quần áo cô làm ra đều có kiểu dáng mới lạ, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, rất được yêu thích.
Cứ đến thời điểm đổi mùa là số người xếp hàng tìm cô để may quần áo đều đếm không xuể, đều phải hẹn trước với Tạ Quỳnh mới được.
La Văn Liên là người vừa tốt bụng lại nhiệt tình, Tạ Quỳnh đã không ít lần được dì ấy giúp đỡ, vừa nghe nhà dì ấy muốn may quần áo, cô đã lập tức đồng ý luôn: "Được ạ, dì đợi một lát, để cháu đi lấy đồ để ghi chép lại."
La Văn Liên thấy cô vào nhà lấy đồ, mới cảm khái với Tạ Khánh Bình mấy câu: "Chà, từ khi Tiểu Quỳnh lấy chồng, bọn tôi tìm người may quần áo cũng không dễ. Cứ cảm thấy tay nghề của người ta đều kém con bé một chút."
Tạ Khánh Bình tiếp đón: "Dì ngồi đi."
La Văn Liên xua tay: "Đừng khách sáo, tôi đứng một lát là được, đứng thoải mái hơn."
Tạ Khánh Bình cười cười, đi dọn dẹp bàn ăn cho sạch sẽ trước đã.
Rất nhanh, Tạ Quỳnh đã mang theo túi đồ nghề của mình, cùng lên lầu với La Văn Liên.