Chương 4
Tạ Quỳnh nhếch môi: “Đây không phải là hai ba con mình nói chuyện phiếm thôi sao, chứ trước mặt bọn họ con chắc chắn không dám nói như vậy đâu. Ở nhà chồng ấy hả, con nói chuyện cũng ngọt lắm á.”
“Hơn nữa, những lời này con không nói với ba thì biết nói với ai đây.”
Tạ Khánh Bình biết nỗi khổ của cô. Nhắc đến mẹ chồng Trình Hiến Anh của Tạ Quỳnh thì quả thực là không ai ở thị trấn Nghi Trường này là không biết. Đó là một người có giỏi giang, khẳng khái, làm việc nhanh nhẹn. Bà ấy là một trong những gia quyến đầu tiên chuyển đến khu tập thể của mỏ dầu, cũng từng dẫn dắt nhóm gia quyến của công nhân viên sửa đường và xây dựng nông trường – cực kỳ có uy tín trong cộng đồng gia quyến của công nhân viên mỏ dầu.
Một người như vậy, làm lãnh đạo có lẽ là không tồi, bởi vì bà ấy vừa quyết đoán lại có tinh thần trách nhiệm cao. Tuy nhiên, năng lượng của con người là có hạn, khi bà ấy làm cha mẹ của bạn thì cảm nhận sẽ phức tạp hơn nhiều. Bởi vì trong lòng bà ấy, công việc quan trọng hơn chuyện trong nhà, thà để bản thân thiệt thòi còn hơn là để người khác chịu thiệt thòi.
Cũng may là con rể lại rất coi trọng gia đình, Tạ Quỳnh cũng không phải là người để bản thân chịu thiệt thòi. Tạ Khánh Bình cũng không quá lo lắng về chuyện cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ sẽ không tốt, ông dịu giọng nói: “Chuyển đi cũng tốt, Viện nghiên cứu gần nhà mình, có việc gì thì ba cũng có thể hỗ trợ một tay. Nhà bên đó tuy hơi cũ, nhưng may mắn là các cơ sở vật chất đầy đủ hơn những khu chung cư mới xây sau này.”
“Tuần trước con và Duy Thành đã đi xem qua rồi ạ. Nhà cũng không tệ, năm ngoái đã lắp điều hòa mới, được bảo trì rất khá. Căn nhà đó trước đây là nhà của chủ nhiệm Triệu trong Viện thiết kế, năm nay ông ấy được thăng chức nên mới chuyển đi. Mấy món đồ nội thất cũng không chuyển đi mà tặng cho bọn con luôn.”
Tạ Quỳnh cười đến cong mi mắt: “Đồ nội thất đều là do nhà bọn họ tự mua gỗ tìm thợ mộc làm, lần này bọn con hời to rồi.”
Tạ Khánh Bình nói: “Nên cảm ơn rồi tặng ít quà cho người ta.”
“Tặng rồi ạ.” Tạ Quỳnh lẩm bẩm: “Con cũng có phải là trẻ con đâu. Đạo lý đối nhân xử thế này mà con còn không hiểu sao.”
Đã hơn hai tháng chưa gặp, hai cha con câu được câu không mà nói chuyện thường ngày, vừa đặt đũa xuống thì cửa đã bị gõ vang. Một giọng nói cao vυ't truyền vào: “Chủ nhiệm Tạ, có nhà không đấy?”
“Đây, có nhà.”