Chương 3
Tạ Khánh Bình hỏi tiếp: “Đã được phân nhà cho rồi à?”
Tạ Quỳnh gật đầu: “Phân nhà rồi ạ, ở khu nhà tập thể của Viện nghiên cứu Việt Hồng, tuần sau sẽ chuyển qua đó.”
Tạ Khánh Bình có chút lo lắng, giọng ông cũng chậm lại, khuyên nhủ: “Thật sự muốn ra riêng hả? Hay là suy nghĩ lại xem, chờ thêm mấy năm nữa cũng được mà. Vấn đề là giờ con còn đang mang thai, Duy Thành lại làm việc ở ngoài thực địa, sau này bên cạnh con cũng không có ai chăm sóc.”
“Phải ra riêng chứ ạ. Khó khăn lắm mới được phân nhà cho, bây giờ mà không chuyển đi thì cũng không biết phải đến khi nào mới chờ được đợt nhà phúc lợi tiếp theo nữa.”
Tạ Quỳnh nói tiếp: “Ba cũng biết chuyện anh cả và chị dâu của con đã chuyển ra ngoài rồi nhỉ. Căn nhà đang ở là nhà phúc lợi của ba chồng con, hơn tám mươi mét vuông. Con và Duy Thành bây giờ lại chưa có con, vốn theo thứ tự ưu tiên phân nhà là đã xếp phía sau rồi. Giờ khó khăn lắm mới đến lượt, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.”
“Con cũng không muốn ở cùng với ba mẹ chồng đâu. Làm gì hay nói gì cũng phải nhìn trước ngó sau, gò bó lắm.”
Tạ Khánh Bình không tin: “Không đúng, nhà thông gia cũng có phải là kiểu người để con cháu mình chịu thiệt thòi đâu.”
“Ba, ba không hiểu. Con ấy à, cũng không phải là ghét bỏ gì bà ấy, chỉ là tính cách của hai người bọn con quá giống nhau. Một núi không thể có hai hổ, mẹ chồng là hổ lớn, còn con là hổ nhỏ.”
Tạ Quỳnh đặt đũa xuống, nói năng rất mạch lạc: “Làm gì có nhà nào mà chứa được hai con hổ cơ chứ, ba thấy đúng không? Ngay cả con và ba, có quan hệ huyết thống ràng buộc mà còn không ít lần cãi nhau thế kia? Với ba mẹ chồng thì vừa không có quan hệ huyết thống, lại còn không có tình cảm gì, thời gian dài chắc chắn khó tránh khỏi mâu thuẫn. Cùng một câu nói thôi, nhưng nói với ba và nói với ba mẹ chồng thì cảm nhận sẽ hoàn toàn khác nhau. Con nói với ba cây lau nhà phải phơi khô rồi mới cất vào, ba thấy con cũng là có ý tốt, còn ba mẹ chồng có lẽ lại cảm thấy con đang dạy dỗ bọn họ, chê bọn họ ăn ở không sạch sẽ.”
“Ba xem, có phải là có đạo lý này không?”
Trong lòng Tạ Khánh Bình biết cô nói đúng, nhưng đối với thái độ thẳng thắn kiêu ngạo quá mức này của con gái, ông vẫn không khỏi lo lắng. Chỉ có thể bất đắc dĩ mà dặn dò cô: “Con à, đã gả chồng rồi, đối xử với ba mẹ chồng vẫn nên mềm mỏng một chút, nói ngọt một chút. Lời hay ý đẹp thì nghe ấm lòng, ác ngôn ác ngữ lại lạnh thấu tâm can. Con đừng có như bây giờ, người lớn nói một câu thì con nói lại hẳn ba câu, cứ đùng đùng như pháo nổ ấy. Không cãi nhau mới là lạ.”