Thập Niên 80: Chồng Hiền Vợ Dữ

Chương 2

Chương 2

Sau khi tốt nghiệp đại học, ông được phân công đến Tây Bắc xa xôi để thăm dò dầu khí. Khó khăn lắm mới chờ đến khi được phân nhà, có thể đón vợ và con gái đến ở cùng, nhưng chưa yên ổn được mấy năm thì một tờ lệnh điều động được ban xuống - cả nhà lại phải chuyển đến mỏ dầu Bình Nguyên để tham gia chiến dịch dầu khí.

Vợ ông - Vương Huệ Phương, đã hao tổn hết tinh thần và sức khỏe trong quá trình bôn ba qua lại, để rồi qua đời vì bệnh tật khi cô con gái út Tạ Quân mới sáu tuổi.

Ông thì hàng năm đều làm việc ở bên ngoài, một tháng cũng chẳng về nhà được mấy lần, việc nhà chỉ có thể giao cho cô con gái lớn Tạ Quỳnh. Lúc đó cô mới 13 tuổi, vậy mà đã sớm phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai và em gái rồi. Cũng nhờ có cô mà Tạ Khánh Bình mới có thể yên tâm làm việc ở bên ngoài thực địa. Có thể nói, không có Tạ Quỳnh thì không có nhà họ Tạ của ngày hôm nay.

Vì vậy, Tạ Khánh Bình thực sự không thể bày ra dáng vẻ của một người cha trước mặt cô con gái lớn này được, hầu như chuyện gì cũng đều nghe theo cô.

Tạ Quỳnh cũng biết một vừa hai phải, không lải nhải nữa. Thấy đồ ăn đã nấu xong, trước tiên cô múc hai bát cơm, một tay bưng một đĩa thức ăn, đi đi lại lại hai lượt đã dọn hết cơm và thức ăn lên bàn rồi. Cô nhìn đồng hồ treo tường: “Đến giờ này rồi, sao Tiểu Quân vẫn chưa về nhỉ?”

“Nó nói là hôm nay có sinh nhật đứa bạn, thế nên sẽ ăn cơm ở nhà bạn rồi mới về.”

Tạ Khánh Bình rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống bàn ăn. Trước tiên, ông uống một ngụm nước để nhuận hầu: “Con nếm thử đi. Tan làm về, ba thấy có thôn dân bán cá trắm cỏ ở ven đường, là cá họ tự câu, thế nên cũng tiện tay mua một con về.”

Tạ Quỳnh gắp một miếng thịt bụng cá, thịt cá mềm mịn, nhai hai cái liền nuốt xuống bụng. Cô lại đưa đũa về phía món trứng xào mướp đắng, rồi và một miếng cơm, ăn một cách ngon lành: “Ba, ba cũng ăn đi.”

Tạ Khánh Bình thấy cô ăn ngon miệng như vậy, trong lòng lập tức yên tâm hơn hẳn: “Đứa nhỏ này cũng khá ngoan đó chứ. Tuần trước ba còn nghe Duy Thành nói con nghén lắm, ăn cơm không vô.”

“Tuần trước vẫn còn nghén dữ lắm ạ, nhưng qua tuần này thì đỡ hơn nhiều rồi. Cuối cùng cũng được yên ổn.”

Tạ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm: “Sắp tới phải bận rộn chuyển nhà, nếu đứa nhỏ này mà còn quậy nữa thì con thật sự chịu không nổi.”